Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1678 - Chương 1678 - Nhanh Như Vậy Đã Có Thể Ứng Nghiệm

Chương 1678 - Nhanh như vậy đã có thể ứng nghiệm
Chương 1678 - Nhanh như vậy đã có thể ứng nghiệm

Chương 1678: Nhanh như vậy đã có thể ứng nghiệm

Đối với người lang thang mà nói, anh ta đột nhiên cảm thấy da của mình đột nhiên bị ngứa ngáy, lại giống như có thứ gì đó đâm xuyên qua da mình.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hình như có thứ gì đó lưu động trong cơ thể của mình.

Không biết qua bao lâu, Lâm Phàm mới dừng động tác lại, sau đó vẻ mặt vui vẻ nhìn người lang thang nói: “Anh xem, có thể nói chuyện được chưa?”

Người lang thang nhìn đối phương, mặc dù cảm giác vừa rồi rất kỳ diệu nhưng theo anh ta thấy thì mình sao có thể nói chuyện được chứ.

Đột nhiên!

Anh ta sửng sốt, mình nghe thấy được âm thanh rồi?

Sao có thể như vậy được, sao mình có thể nghe được âm thanh rồi.

“Tôi...” Vẻ mặt kẻ lang thang không dám tin, hé miệng. Nhưng vì chưa nói qua bao giờ lại không biết nên mở lời như thế nào. Mấy năm nay anh ta vẫn luôn đọc thầm trong lòng những phát âm xinh đẹp kia, nhưng khi muốn nói ra miệng thì giống như bị chặn lại.

Lâm Phàm chỉ có thể làm đến đây, nhưng đôi chân bị cưa đi này thì không cách nào cứu vãn, sau đó thì tặng tượng gỗ cho anh ta.

“Cái này tặng anh, có thể đem lại cho anh may mắn.”

“Chỉ cần luôn giữ bên mình, nó sẽ mang đến cho anh một cuộc sống tốt hơn.”

Người lang thang vẫn muốn nói cái gì đó, thế nhưng phát hiện người trước mắt này vậy mà lại đứng dậy quay người đi rồi. Mà bên tai vẫn luôn quanh quẩn giọng nói của người đàn ông kia.

“Cất đi, nó thực sự sẽ chúc phúc và mang may mắn đến cho anh.”

Cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia biến mất trước mặt mình.

Sau đó anh ta cúi đầu nhìn tượng gỗ trong tay, ánh mắt nhìn xung quanh dường như hoài nghi bản thân là đang nằm mơ. Tất cả hình như đều là chuyện làm cho người ta không dám tin.

“Tôi có thể nói chuyện rồi?”

“Tôi có thể nghe thấy âm thanh rồi?”

Lúc này, trên quảng trường vẻ mặt của người lang thang vô cùng vui vẻ, dường như không ngờ rằng sẽ có một ngày như vậy.

Sau đó cúi đầu nhìn tượng gỗ trong tay, ánh mắt nhìn về phía đằng xa, dường như muốn mãi mãi ghi nhớ thân hình người kia trong đầu.

Trong lòng Lâm Phàm cũng rất vui vẻ, bản thân có năng lực tuyệt đối thì có thể giúp được nhiều người.

Nhất là khi thấy biểu cảm kinh ngạc hoặc là không dám tin của người khác, hắn cảm thấy rất sảng khoái.

Ngày hôm sau!

Lâm Phàm giống như bình thường, xuất hiện ở phố Vân Lý.

Trên mạng, xuất hiện một tin tức.

Một phóng viên nào đó đã đăng một bộ ảnh, chính là người lang thang trên quảng trường, kéo từng chiếc xe đạp công cộng bị hỏng hoặc bị vứt bỏ đến quảng trường để đúng vị trí của chúng.

Đồng thời đối với chuyện này phóng viên cũng không tiếc lời khen ngợi, phải khen ngợi tử tế một phen.

Vậy mà lại thu hút được sự chú ý của ông chủ công ty xe đạp công cộng, trên Weibo chính thức đăng một thông báo, chính là đồng ý thuê người này trở thành nhân viên của công ty. Trả cho phụ cấp mà tất cả nhân viên bình thường nên có, đồng thời còn có thể cung cấp sự trợ giúp nhất định.

Dưới mắt những cư dân mạng, đây hoàn toàn là một chuyện rất tích cực, nhất định phải khen ngợi.

Mà khi Lâm Phàm nhìn thấy Weibo này còn cố ý chia sẻ đồng thời để lại sáu chữ.

“Người tốt một đời bình an.”

Ông chủ công ty xe đạp công cộng kia thấy Lâm đại sư cũng chia sẻ Weibo này thì cũng rất vui vẻ.

Mặc dù Lâm đại sư không nổi tiếng trong giới làm ăn, thế nhưng chỉ cần chú ý đến Lâm đại sư thì biết Lâm đại sư có rất nhiều bạn. Hơn nữa, từ trước đến nay Lâm đại sư chưa bao giờ chia sẻ Weibo của người khác, hôm nay lại chia sẻ Weibo của mình.

Loại cảm giác được công nhận này thực sự quá đã.

Trên quảng trường.

Người lang thang kia vẫn làm việc như bình thường, nhất là sau khi gặp được một người sau khi chữa được bệnh câm điếc cho mình, nụ cười trên mặt anh ta càng sáng lạn hơn so với trước kia.

Khi ông chủ công ty xe đạp tìm đến, anh ta ngây người dường như không dám tin.

Vậy mà lại thuê mình trở thành nhân viên, phụ trách xe đạp công cộng khu vực này, mỗi tháng mấy nghìn tệ, còn nộp bảo hiểm cho mình, thậm chí còn cung cấp chỗ ở cho anh ta.

Đối với người lang thang mà nói, đây là chuyện từ trước đến nay không dám tưởng tượng.

Lúc này, anh ta đặt tay lên túi áo, chỗ phồng lên kia chính là tượng gỗ hôm qua người đó tặng cho mình.

Trong đầu cũng hồi tưởng lại lời nói của người đàn ông đó.

Sẽ mang lại chúc phúc và may mắn cho anh.

...

Ngô U Lan nghi hoặc hỏi: “Anh Lâm, anh cười cái gì vậy? Có phải là có chuyện gì tốt không?”

Lâm Phàm cười nói: “Không có, chỉ là nhìn thấy một tin tức, cảm thấy nó rất tốt, nên cảm thấy rất vui."

Chuyện này đối với người bình thường mà nói có lẽ là một chuyện rất bình thường, nhưng đối với người lang thang mình gặp ngày hôm qua mà nói, đây là chuyện thay đổi vận mệnh.

Đồng thời trong lòng cũng âm thầm đắc ý, thứ bản thân tự làm ra đúng là lợi hại, nhanh như vậy đã có thể ứng nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment