Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1677 - Chương 1677 - Người Lang Thang Số Khổ

Chương 1677 - Người lang thang số khổ
Chương 1677 - Người lang thang số khổ

Chương 1677: Người lang thang số khổ

Quảng trường Hoành Giang.

Người ở đây rất đông, sau khi Lâm Phàm đỗ xe xong thì xuất hiện ở chỗ nhiều người nhất để tìm người phù hợp.

Mỗi một người đi ngang qua hắn đều sẽ nhìn một chút, có điều những người này có cuộc sống vốn rất hoàn hảo hắn hoàn toàn không chú ý tới.

Lúc này, một thân hình thu hút sự chú ý của Lâm Phàm.

Ở phía trước một người mất đi hai chân, đang ngồi trên một chiếc xe ván gỗ, một tay nắm lấy một chiếc xe đạp công cộng, một tay khác chống trên mặt đất, vừa trượt vừa kéo chiếc xe đạp công cộng từ xa đi tới rồi chất chiếc xe đạp vào vách tường.

Lâm Phàm ngồi đó nhìn, không biết đây là ảnh ta đang làm cái gì.

Có một nhân viên vệ sinh đi ngang qua, Lâm Phàm mở lời hỏi: “Xin hỏi một chút, anh ta đang làm cái gì vậy?”

Nhân viên vệ sinh: “À, anh ta đang kéo những chiếc xe đạp công cộng bị hỏng từ chỗ khác về đây, để cho những nhân viên công ty xe đạp công cộng đem về sửa.”

Lâm Phàm: “Vậy công ty xe đạp công cộng kia có trả lương cho anh ta không?”

Nhân viên vệ sinh ngơ người, cười nói: “Sao có thể trả chứ, người ta cũng không mời anh ta làm, có điều thật đúng là kỳ quái. Tôi ở đây hơn mấy tháng, mỗi ngày đều thấy anh ta, cũng không biết là tìm xe từ đâu đến. Từng chiếc xe đều được chất đống ở đó, có lúc trời mưa cũng thấy anh ta làm.”

“Ồ, đúng rồi, anh ta còn là người bị câm, bình thường ở xung quanh đây có đôi khi người đi đường thấy anh ta đáng thương sẽ cho anh ta chút tiền, cũng có người cho anh ta cơm hay gì đó.”

Lâm Phàm gật đầu, sau khi cảm ơn nhân viên vệ sinh vài câu liền đi thẳng về phía trước.

Hắn muốn đến gần một chút để nhìn kỹ hơn.

Một số người có cơ thể không hoàn chỉnh nhưng linh hồn rất nguyên vẹn và cao thượng.

Khi Lâm Phàm đến gần mới nhìn rõ bộ mặt của kẻ lang thang này, mặc dù quần áo đều rất cũ nhưng nó rất sạch sẽ.

Mà lúc này kẻ lang thang dựa vào đôi bàn tay sắp xe xong. Đồng thời thấy có chiếc xe khác bị ngã xuống thì giúp dựng lên.

“Xin chào.” Lâm Phàm đến trước mặt rồi đưa tay ra, trên mặt nở nụ cười.

Kẻ lang thang nhìn Lâm Phàm có chút sững sờ, mặc dù anh ta không nghe được người trước mắt này đang nói cái gì. Thế nhưng đối với anh ta mà nói, hành động đưa tay ra rất bình thường, nhưng lại là phương thức thân thiện nhất.

...

Người lang thang muốn đưa tay ra thế nhưng đột nhiên nghĩ đến tay mình hơi bẩn, sau đó tay phải vẽ vào lòng bàn tay trái còn vỗ vỗ ý bảo tay này bẩn.

Lộp bộp.

Lâm Phàm không chút do dự, nắm lấy tay của người lang thang dưới sự ngỡ ngàng của anh ta: “Xin chào!”

Người lang thang nhìn thấy người đàn ông trước mặt nở nụ cười với mình, cũng vui vẻ nở nụ cười. Mặc dù anh ta không nghe được âm thanh nhưng đối với anh ta lời của người trước mắt nói ra chắc là ‘Xin chào’.

Sau đó anh ta cũng muốn nói, nhưng chỉ có thể phát ra một âm thanh quái dị, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.

Đó chính là ‘Xin chào’.

Lâm Phàm lấy tượng gỗ điêu khắc ra đưa đến trước mặt kẻ lang thang, nói: “Tặng anh, có thể đem đến may mắn cho anh.”

Người lang thang nhìn thấy tượng gỗ điêu khắc tinh tế và đẹp đẽ, trong lúc nhất thời cũng ngẩn cả người, anh ta không hiểu đối phương là có ý gì hình như là muốn tặng thứ này cho mình, thế nhưng anh ta không thể nhận.

Xua tay, lắc đầu.

Lâm Phàm cảm thấy không thể nói chuyện, giao tiếp có chút không tiện sau đó ngồi xổm xuống chỉ vài cổ họng và lỗ tai: “Tôi có thể giúp anh chữa khỏi bệnh câm điếc, anh tin không?”

Người lang thang nhìn Lâm Phàm, không hiểu đối phương muốn nói gì với mình, có điều thấy đối phương chỉ vào cổ họng và lỗ tai, vẻ mặt cũng có chút đau khổ. Nhưng vẻ mặt này chỉ trong nháy mắt đã không thấy nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt tươi cười.

Điều này đối với Lâm Phàm có chút khó khăn trong giao tiếp, sau đó trong đầu đột nhiên lóe một tia sáng, lấy điện thoại ra trực tiếp gõ chữ lên, sau khi gõ xong thì đưa đến trước mặt người lang thang.

Khi người lang thang nhìn thấy chữ trên điện thoại ngay lập tức sững sờ.

“Tôi có thể giúp anh chữa khỏi bệnh câm điếc, nếu như anh tin tôi thì tôi có thể thử một lần.”

Câu nói này mang đến cho người lang thang kia sự kinh ngạc rất lớn, thậm chí là không dám tin.

Lâm Phàm nhìn đối phương, gật đầu dường như là đang đợi câu trả lời của đối phương.

Người lang thang do dự một lúc cuối cùng cũng gật đầu, dường như là không muốn khiến đối phương thất vọng, lại không muốn từ chối ý tốt của đối phương.

Anh ta biết, đây là chuyện không thể nào, bởi vì anh ta là bị tật bẩm sinh, mặc dù không đến bệnh viện khám nhưng có những thứ anh ta đã tự điều tra qua.

Nhận được sự đồng ý của đối phương, ngón tay của Lâm Phàm ấn vào cổ họng của đối phương. Mặc dù thủ pháp rất bình thường nhưng thực sự là đang dò xét nguyên nhân chính dẫn đến tình huống này.

Sau đó cười cười, với năng lực thần bí của Bách khoa toàn thư xuyên thấu qua bàn tay trực tiếp xâm nhập vào cơ thể người lang thang, đồng thời nội lực ngưng tụ, kích hoạt các huyệt vị.

Bình Luận (0)
Comment