Chương 1676: Sợ cái gì thì trời cho cái đó
Trong cửa hàng.
Rất yên tĩnh, mấy nhân viên vẻ mặt rất xấu hổ.
Trương Trí Quân đi tới trước mặt ông chủ cúi đầu xin lỗi rất chân thành, rất nghiêm túc. Lúc này đây ông ta không phải là lãnh đạo mà là một người cha đến để chuộc lỗi cho đứa con làm sai của mình.
Ông chủ hiển nhiên cũng vô cùng lúng túng, không biết nên làm thế nào, dù sao ông ta cũng biết trước mắt mình là một vị lãnh đạo, sao có thể để lãnh đạo làm như vậy.
Có điều Trương Trí Quân thật lòng xin lỗi ông chủ, vậy nên cũng không để ý ông chủ này lôi kéo, sau đó nghiêm mặt nhìn về phía con trai: “Qua đây, xin lỗi chú đi.”
“Con không...” Đứa trẻ trốn trong vòng tay của mẹ rõ ràng cũng là bị dọa cho sợ.
“Con...” Sắc mặt Trương Trí Quân lạnh lùng càng tiếp xúc càng phát hiện đứa con này của mình thực sự bị chiều coi trời bằng vung.
Mà mẹ của đứa trẻ cũng bị vẻ mặt này của chồng mình làm cho sợ hãi, sau đó kéo đứa con ra lớn tiếng khiển trách để đứa trẻ, bắt nó đi xin lỗi ông chủ cửa hàng, mà bản thân bà ta cũng xin lỗi.
Mặc dù trong lòng bà ta vẫn còn chút không phục nhưng không còn cách nào, nếu như không xin lỗi thì quay về sợ rằng sẽ càng xui xẻo.
Trương Trí Quân nhớ lại lời của Lâm đại sư, cuối cùng đưa ra một quyết định, đó chính là đi xin tạm thời cách chức hay là tự nguyện điều chuyển chức vị, để có nhiều thời gian tự mình ra tay dạy dỗ đứa nhỏ này.
Khi ông ta nói ra chuyện này cho dù vợ ông ta có kêu khổ đi nữa cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Theo người phụ nữ trung niên thấy, nếu như chồng mình bị điều động khỏi chức vị này hoặc tạm thời cách chức, điều này sẽ ảnh hưởng lớn đến thế nào.
Có điều nghe giọng điệu này của chồng mình, bà ta biết chuyện này sợ rằng chắc chắn sẽ xảy ra, không thể thay đổi được.
Lâm Phàm rời khỏi quán mì, tâm trạng vốn rất vui vẻ bây giờ lại bị thắng nít ranh kia làm cho không còn hứng thú ra ngoài lượn lờ nữa.
Nhìn thời gian cũng đã năm rưỡi, thời gian cũng không còn sớm nữa nên đành trở về, ngày mai có thể đi khắp Thượng Hải chơi một chút.
Ngày hôm sau!
Phố Vân Lý!
Cho dù có như thế nào thì chuyện đầu tiên phải làm mỗi ngày đó là nhất định phải ra cửa hàng để làm xong bánh kếp, dù sao những người dân cũng đang đợi mình.
Huống hồ mình cũng là người có lương tâm, chưa bao giờ lười biếng. Bởi vậy cái gọi là làm một nghề yêu một nghề, đây mới gọi là nhân sinh.
Mở điện thoại ra lại phát hiện một tin tức, tin tức này còn là chuyện ngày hôm qua mình gặp phải, có điều tin tức này không phải là bị người ra phơi bày ra.
Mà là Trương Trí Quân tự mình nói ra, tiến hành phản ảnh sâu sắc đồng thời cũng công khai nói rõ sự tình.
Chuyện này trong mắt Lâm Phàm thấy, Trương Trí Quân này cũng không tệ, có điều gia đình và sự nghiệp có đôi khi chỉ có thể chọn một. Mà bây giờ Trương Trí Quân đã lựa chọn gia đình.
Có lẽ đối với ông ta thì gia đình quan trọng hơn sự nghiệp.
Ting ting!
Lúc này điện thoại reo lên.
Lâm Phàm nhìn tên người gọi đến thì có chút do dự, không biết là có nên nghe hay không, đây là điện thoại của học trò mình gọi đến, có loại cảm giác không có chuyện gì tốt.
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn là nên nghe máy.
“Minh Thanh...” Lâm Phàm không dám nói gì, luôn cảm giác có chuyện không ổn lắm đang đợi mình.
Triệu Minh Thanh nói: “Lão sư, tôi muốn nói với ngài một chuyện.”
Trong lòng Lâm Phàm do dự, có một chút cảm giác không ổn lắm. Bây giờ hắn sợ nhất là nghe được câu nói chính là lão sư chúng ta tiếp tục nghiên cứu phương thuốc đi.
Đây là câu nói hắn không muốn nghe thấy nhất, cảm giác có chút quá kinh khủng.
Bình tĩnh phải bình tĩnh.
“Được, nói đi, có chuyện gì?” Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh: “Lão sư, chúng ta đã nghỉ ngơi một khoảng thời gian rồi, có phải là nên nghiên cứu một phương thuốc mới hay không?”
Khi lời này vừa nói ra, hắn cũng không biết nên tiếp tục như nào, quả nhiên là sợ cái gì thì trời cho cái đó.
“Minh Thanh à, cái ông nói cũng đúng, nhưng gần đây tôi có chút bận, có thể không có thời gian. Hay là ông tự nghiên cứu trước đi, gặp phải cái gì khó thì đến hỏi tôi, được chứ?” Lâm Phàm bất đắc dĩ nói, học trò của mình quá chăm chỉ, quả thực ngày nào cũng có lòng nhào vào nghiên cứu y học.
“Lão sư, học trò đang nghiên cứu, nhưng vẫn không có ý tưởng tốt. Học trò nghĩ nếu như cùng lão sư nghiên cứu thì nhất định có thể có ý tưởng tốt hơn.” Triệu Minh Thanh nói.
Lâm Phàm chớp chớp mắt không ngờ rằng học trò của mình, còn thực sự làm đủ bài tập về nhà.
“Đợi một khoảng thời gian nữa, để tôi làm xong mấy chuyện gần đây đã.”
Bây giờ còn có thể nói cái gì nữa, nghĩ một chút cũng chỉ có thể nói như vậy.
Triệu Minh Thanh nghe thấy lão sư đồng ý, hiển nhiên rất vui vẻ: “Được, được, vậy lão sư cứ làm việc của ngài trước.”
Sau đó tắt máy.
Trong cửa hàng tạm thời cũng không có chuyện gì.
“Mọi người trông tiệm nhé, tôi ra ngoài một chút.”
Lâm Phàm đứng dậy chuẩn bị ra ngoài đi dạo một vòng, ngày nào cũng ở trong cửa hàng há miệng chờ sung chắc chắn là không được, nhất định phải dựa vào bản thân phát hiện mới được.