Chương 1689: Bắt đầu một cuộc kiểm tra lớn
Tuy nhiên, Lâm đại sư nói lại là sự thật, nơi này là khu phố cũ của thành phố, bên trong có rất nhiều người là người lao động ngoại lai ở lại, cho nên cũng có một ít phần tử bất hợp pháp sẽ trốn ở lại đây. Cho nên quy củ không toàn diện cơ bản là do ở phương diện này.
Chủ nhà gì đó cũng chỉ nhìn chứng minh thư một chút lúc người ta thuê nhà mà thôi. Về phần cuối cùng có mấy người ở thì căn bản là không ai quan tâm.
Hơn nữa còn có chủ nhà vì vội vàng muốn đưa nhà cho thuê ngay lập tức thì làm sao còn để ý nhiều chuyện như vậy.
Cho nên trải qua chuyện này, Lưu Hiểu Thiên chuẩn bị nghiêm túc xử lý chuyện này. Nếu đã đi tới vị trí hiện tại thì cho dù có áp lực lớn hơn nữa thì anh ta cũng phải giải quyết triệt để.
Phố Vân Lý.
Khi Lâm Phàm trở về, các ông chủ cửa hàng cũng vây quanh.
"Ông chủ nhỏ, bắt được người chưa?"
"Tìm được chưa?"
Điền Thần Côn lắc lắc tay: "Tìm được rồi, mấy thằng nhóc này thật sự là quá càn rỡ. Sau khi tôi đi vào đã dùng liên hoàn chưởng, đập hết những tên nhóc này nằm trên mặt đất. Để bọn chúng biết rằng, làm người không thể quá càn rỡ như vậy.”
"Ôi chao, Thần Côn lợi hại quá, nhìn không ra đó nha." Ông Lương thở dài nói. Ông ta biết Thần Côn có chút năng lực, công phu trong tay ông ta là thật.
Thế nhưng điều làm cho họ kinh ngạc hơn chính là, hoá ra Cẩu gia lại lợi hại như thế. Đến cái này cũng có thể ngửi ra thì quả thật là đáng sợ.
Lâm Phàm nhìn bên ngoài cửa hàng của mình. Không biết là ai gọi một chiếc xe nước tới đã bắt đầu dội rửa sạch sẽ. Hơn nữa còn có rất nhiều nhân viên vệ sinh được trang bị đầy đủ, lấy ra đủ loại công cụ rồi bắt đầu cuộc dọn dẹp lớn.
"Ai gọi những người này tới vậy?" Lâm Phàm tò mò hỏi, dù sao cách làm của đối phương rất chuyên nghiệp.
Triệu Chung Dương nói: "Là một fan hâm mộ của anh, anh ta mở công ty vệ sinh ở Thượng Hải. Những chiếc xe bồn chứa nước này và công nhân đều là do anh ta phái tới.”
Trong lòng Lâm Phàm thật cảm thán. Có fan hâm mộ đúng là rất tốt, mọi tầng lớp đều có, tâm tình hắn thoải mái lên không ít.
"Người đó đâu? Phải cảm ơn người ta thật tốt.”
Triệu Chung Dương lắc đầu: "Người không tới, anh ta chỉ phái người tới mà thôi.”
Sau đó Triệu Chung Dương cũng không nói thêm gì nữa. Xem ra, fan hâm mộ này còn rất khiêm tốn. Nhưng cũng không thể để cho người ta chạy không một chuyến thanh lý mấy thứ này được. Người bình thường thật sự rất khó có thể xuống tay.
Hắn bảo Triệu Chung Dương chuẩn bị một ít lì xì, đưa cho người ta.
Tuy nhiên, nhân viên vệ sinh lại không nhận. Khi họ thu dọn sạch sẽ cửa hàng, không có một chút mùi vị gì nữa thì mới rời khỏi nơi này.
Sau khi dọn dẹp xong, cửa hàng sạch sẽ hơn bao giờ hết.
Buổi tối.
Lưu Hiểu Thiên bên kia tiến hành thẩm vấn nghiêm khắc những người kia. Đồng thời tiến hành điều tra thân phận đứa nhỏ. May mà vận khí tốt nên cũng tìm được người nhà của đứa trẻ này. Liên lạc với đối phương xong, biết được gia đình đối phương tương đối xa, Lưu Hiểu Thiên cho người ngồi tàu cao tốc đưa cậu bé về.
Hội trường hội nghị.
Lưu Hiểu Thiên ngồi trên ghế đội trưởng, cảnh sát đều ngồi dưới, trong lòng ai nấy đều biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa họ đã có tính toán sẽ nói gì với những thứ mà phó cục trưởng sắp nói.
Lưu Hiểu Thiên ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh hướng micro một chút: "Hôm nay triệu tập tất cả mọi người tới đây không phải để nói những lý tưởng lớn xa xôi hay những mục tiêu quá lớn. Tôi cũng nói ngắn gọn, không lãng phí thời gian nữa. Đến bây giờ, camera giám sát đã được bố trí dày đặc trên toàn bộ đường phố lớn nhỏ ở Thượng Hải, khu thương mại, quảng trường, vân vân… Đáng lẽ phải nói là không có tội phạm gì có thể thoát khỏi sự giám sát của camera.”
"Nhưng trải qua chuyện lần này, tôi phát hiện mọi người đều có chút lơi lỏng. Trên quảng trường có lưu lượng người cực lớn, ở ga tàu điện ngầm có người gọi điện thoại báo cảnh sát tố cáo những chuyện này thì có bao nhiêu cảnh sát đi ra?"
"Tôi lật xem hồ sơ về chuyện này một chút thì thấy có không ít người báo cảnh sát. Thế nhưng tình huống xử lý lại làm cho người ta thất vọng."
Người phía dưới nhỏ giọng trao đổi nói chuyện, trong lòng cũng thấy rất oan uổng. Loại tình huống này họ cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì có người thật sự là con ruột đưa đến ăn xin, bắt cũng không thể bắt nên chỉ có thể giáo dục một chút.
Làm sao dễ phân biệt như vậy được chứ.
Bốp!
Bàn đội trưởng chấn động, bàn tay của Lưu Hiểu Thiên vỗ bàn cái rầm làm cho người phía dưới hoảng sợ và sửng sốt, trong lòng có chút sợ hãi.
"Tôi mặc kệ chỗ khác làm thế nào nhưng ở chỗ tôi quản lý, mỗi ngày đều phải tiếp nhận. Để lại một người ở lại cục, những người còn lại đến các quảng trường, tuần tra trên đường, điều tra chứng minh thư của tất cả các nhân vật khả nghi cho tôi. Nếu để tôi biết ai còn ở trong văn phòng uống trà đọc báo thì tôi sẽ sa thải.”
"Mà tôi cũng sẽ ra đường tuần tra, nếu phát hiện ai ngồi quán cafe để lười biếng, hậu quả cũng sẽ như vậy."
“Tan họp!”
Lưu Hiểu Thiên bỏ đi.
Người phía dưới ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ cục phó Lưu lại phát giận lớn như vậy.