Chương 1688: Cắn quá đẹp
"Người kia bị em dọa một chút đã xám xịt chạy đi, chúng tôi không yên tâm nên đi lại thêm vài vòng mới tới nơi. Bây giờ những người này đều tự cho là mình là chính nghĩa nhưng thật ra lại rất nhát gan, bị dọa sợ thì không dám xen vào việc của người khác nữa." Một trong những người đàn ông nói.
Anh Quang: "Được bao nhiêu tiền rồi?”
Người đàn ông lấy tiền ra: "Ba mươi mấy đồng."
Anh Quang vừa nghe thấy lại tát vào mặt cậu bé: "Phế vật, ba mươi mấy đồng. Mày lấy kiểu gì vậy? Có phải mày vô dụng hay không? Tao nuôi mày vô ích. Hôm nay mày đừng hòng ăn gì, nếu buổi chiều mày còn không có tiền thì sau này mày cũng đừng ăn nữa."
Rầm!
Đột nhiên.
Cửa phòng bị người ta đá một cái văng ra.
Người đầu tiên tiến vào không phải Lâm Phàm mà là Điền Thần Côn, vừa tiến vào ông ta đã tức giận gầm lên một tiếng: "Lũ chúng mày dám làm bẩn mặt tiền cửa hàng, xem tao đánh chết chúng mày đây."
Đừng xem thường Điền Thần Côn, đây là một người đàn ông có công phu thật sự. Một chiêu đánh ra, đánh bay luôn cả một tên thanh niên.
Còn anh Quang khi nhìn thấy cảnh tượng này thì nhất thời hoảng sợ, muốn chạy trốn. Nhưng Cẩu gia lại lập tức xông lên, hung hăng cắn vào đũng quần gã.
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra.
Lâm Phàm đi vào trong phòng, nhìn tình huống chung quanh thì rất tức giận. Nhưng có một tiếng nói vẫn luôn vang lên bên tai bảo hắn bình tĩnh, phải bình tĩnh. Bảo hắn đừng động tay, phải để cho cẩu gia ra tay. Cẩu gia xuống tay còn ác hơn so với người.
Lưu Hiểu Thiên mang theo người vội vàng tiến vào, nhanh chóng khống chế những người đã bị chế phục.
Anh Quang bị Cẩu gia cắn vào đũng quần, nơi đó đã sớm có một vũng máu. Thậm chí, anh ta có cảm giác như bị cắn đứt mất rồi, đang nằm đó gào thét thảm thiết.
Những người khác trong phòng cũng bị cẩu gia dùng miệng chó cắn thảm.
Lâm Phàm đứng đó chớp mắt, nhìn tình huống trước mắt không hề dao động.
Cắn thực sự quá đẹp.
Nhìn thấy mà giật mình, vô cùng thê thảm.
Lưu Hiểu Thiên nhìn mỗi chỗ cẩu gia đi qua, nơi đó đều có tiếng kêu rên không ngừng. Cẩu gia xuống miệng thật sự là quá tàn nhẫn.
“Lâm đại sư, Cẩu gia cắn thế này có phải là quá nghiêm trọng rồi hay không?” Lưu Hiểu Thiên nhìn cảnh đẫm máu này cũng có chút không dám nhìn thẳng. Chuyện này cũng không thể để xảy ra mạng người được. Nếu xảy ra mạng người thì thật sự không thể nói rõ ràng.
Lâm Phàm gật đầu: "Cẩu gia được rồi, đừng cắn nữa. Tao đã nói với mày bao nhiêu lần là đừng cắn người lung tung mà. Nếu mày cắn phải người trong máu có bệnh thì phải làm thế nào đây hả.”
Cẩu gia điên cuồng một lúc lâu cũng dường như đang phát tiết. Nó vốn là một con chó bá đạo, uy phong lẫm liệt. Vậy mà phải đi ngửi phân, đây là nỗi khuất nhục biết bao nhiêu.
Bây giờ gặp phải những tên ném phân này, chắc chắn phải cắn một cái thật đã.
Lưu Hiểu Thiên nhìn thấy bộ dáng hung dữ của Cẩu gia trong lòng cũng hơi rén. Chỉ sợ cho dù là chó trong bộ đội, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp thì ở trước mặt Cẩu gia cũng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, không đáng nhắc tới.
"Ôi chao, mau tới đây, nơi này có một cậu bé không được tốt lắm." Trong phòng truyền đến giọng nói của Điền Thần Côn. Điền Thần Côn đã từng một tay dùng bát quái chưởng đánh khắp thiên hạ không có đối thủ. Giờ đã lớn tuổi nhưng sức mạnh này vẫn còn, một cái tát đã vả vỡ miệng những người này, đến răng cũng không còn lại mấy cái. Tuy nhiên khi nhìn thấy một cậu bé nằm trên mặt đất, hô hấp tương đối suy yếu thì nhanh chóng hô lên.
Lâm Phàm vội vàng đi vào, khi nhìn thấy một cậu bé nằm ở đó, không hề do dự tiến lên cẩn thận quan sát rồi xốc quần áo lên. Hắn phát hiện, trên người đứa nhỏ này chỗ xanh chỗ tím, suýt chút nữa đã bị đánh chết.
Ánh mắt hắn nhìn về phía những tên khốn đang bị Điền Thần Côn đánh ngã trên mặt đất, cũng tức giận không chịu nổi.
Lưu Hiểu Thiên gấp gáp chạy tới, nhìn thấy vết thương trên người đứa nhỏ này cũng hít một hơi khí lạnh. Chưa kể đến chỗ xanh chỗ tím, trên người cậu bé còn có rất nhiều vết sẹo do bị tàn thuốc lá dí vào làm bỏng. Liếc mắt nhìn qua đã thấy giật mình, có thể làm ra những chuyện này thật sự không phải là người mà.
"Đưa hết bọn chúng về cho tôi, thông báo cho người trong cục, hôm nay toàn bộ tăng ca họp." Lưu Hiểu Thiên rất tức giận, không ngờ tới dưới sự bảo vệ trị an của bọn họ mà vẫn còn có chuyện như vậy phát sinh. Lần này, mặc kệ người khác nhìn thế nào anh ta đều cảm thấy cái tát này đang vỗ thẳng vào mặt mình.
Hơn nữa bây giờ Lâm đại sư còn ở bên cạnh, anh ta lại càng cảm thấy mặt mình không còn chỗ để đặt.
“Lâm đại sư, đứa nhỏ này không sao chứ?” Lưu Hiểu Thiên hỏi.
Lâm Phàm sơ cứu một chút rồi nói: "Không có việc gì, lần này bọn chúng xuống tay quá tàn nhẫn. Đội trưởng Lưu, tôi thấy chuyện này thật sự phải dựa vào sự điều tra kỹ càng của các anh rồi. Những khu phố cũ trong thành phố này vốn là nơi cá rồng lẫn lộn, bên trong lưu lượng người lớn như vậy, chỉ sợ các anh cũng khó mà biết trong này còn có những loại người nào.”
Lưu Hiểu Thiên bị những lời này của Lâm Phàm làm cho sắc mặt ửng đỏ, rất xấu hổ.
…