Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1687 - Chương 1687 - Tôi Là Con Chó Thích Làm Việc Chính Nghĩa

Chương 1687 - Tôi là con chó thích làm việc chính nghĩa
Chương 1687 - Tôi là con chó thích làm việc chính nghĩa

Chương 1687: Tôi là con chó thích làm việc chính nghĩa

Tôi là một con chó thích làm việc chính nghĩa chứ không phải là một con chó thích ngửi mùi phân đâu.

Thế nhưng không có cách nào khác. Nó ăn nhờ ở đậu nên không thể không ngửi. Hơn nữa đám chó con và vợ của nó đều đang ở trong tay người ta, nhất định phải làm việc.

Sau đó cẩu gia đi tới cửa hàng, không dám dựa vào quá gần, bắt đầu ngửi mùi vị.

Nhưng vừa ngửi, mùi thối đã xộc tới, nước mắt nước mũi chuẩn bị trào ra.

Lâm Phàm rất tự tin gật đầu: "Yên tâm đi, tôi tin cẩu gia nhất định có thể ngửi ra được."

Chị Hồng tò mò nói: "Nếu như cái này mà có thể ngửi ra thì cẩu gia thật sự quá lợi hại rồi."

Chú chó tên Tiểu Hoa tựa vào bên cạnh chủ nhân là chị Hồng, nhìn thấy chồng của mình ngửi một đống phân thì lộ ra ánh mắt ghét bỏ.

Mà mấy tên chó con kia, bây giờ đã có thể chạy cũng đứng chỗ đó ngửi. Thế nhưng chúng chẳng ngửi ra bất cứ thứ gì, sau đó chúng lăn trên mặt đất chơi đùa.

"Gâu Gâu." Cẩu gia sủa vài tiếng về phía Lâm Phàm.

Đương nhiên Lâm Phàm biết Cẩu gia nói gì, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười: "Tìm được rồi, chúng ta đi."

Sau đó hắn nói với Điền Thần Côn: "Thần Côn, ông ở lại dọn dẹp cửa hàng cho sạch sẽ một chút."

Điền Thần Côn bây giờ vẫn còn đang tức giận: "Tôi không thể ở lại. Loại chuyện này, nhất định tôi phải cho đám người kia một chút giáo huấn, để tôi dùng bát quái chưởng dạy dỗ bọn người kia một trận." Sau đó, ông ta nhìn về phía Triệu Chung Dương: "Cậu ở lại dọn dẹp đi."

Triệu Chung Dương vẻ mặt ngây ngô, vừa định nói cái gì thì lại phát hiện Thần Côn đã trực tiếp ngồi vào xe, căn bản không cho cậu ta cơ hội phản bác.

Sau đó cậu ta lại nhìn tình huống trước cửa tiệm, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì.

Bên trong xe.

Cẩu gia ngồi ở phía trước, vẫn luôn ngửi mùi, sau đó sủa gâu gâu về phía Lâm Phàm. Mà Lâm Phàm thì chỉ huy người đi về phía Cẩu gia chỉ.

......

Một khu phố cũ kỹ trong thành phố, tại căn nhà cũ nát nào đó.

Một đám người không kiêng nể gì nhìn điện thoại di động, cười ha hả.

"Ha ha, cười chết tôi rồi. Tên họ Lâm này thật sự là xen vào việc của người khác. Hôm nay chúng ta hắt phân, đợi vài ngày nữa chúng ta sẽ hắt sơn cho hắn." Một người đàn ông đầu trọc cười một cách điên cuồng.

"Anh Quang, sơn có gì tốt đâu. Mấy ngày nữa chúng ta vẫn nên hắt phân đi." Một tên đàn em khác nói.

"Mẹ nó, thế mà bọn Tam Nhi lại bị bắt, nghe nói phải chịu hình phạt mấy năm, làm sao cứu bọn họ ra bây giờ?"

"Làm sao cứu được! Không dễ cứu đâu."

"Thật là tức chết tôi rồi. Chúng ta là nước sông không phạm nước giếng. Hắn mở cửa hàng của hắn nhưng lại còn dám quản đến chuyện của chúng ta. Nếu không phải thấy đánh không lại hắn, tôi còn muốn xem hắn chết như thế nào."

"Cái này nói ra cũng đúng, chúng mày xem trên mạng kìa, vẫn còn có người nói chuyện giúp chúng ta đấy, họ nói tên họ Lâm này xen vào việc của người khác, nói báo ứng này là đúng, cần ăn gậy."

"Đây mới là người hiểu biết, mày nhìn xem những người xen vào việc của người khác thì có mấy người có kết quả tốt."

"Cái này cũng đúng."

Lúc này, cửa phòng bị mở ra, hai thanh niên kéo thêm một cậu bé đi vào. Vừa vào đã dùng một gậy đập vào gáy cậu bé, đánh cậu bé nằm trên mặt đất.

"Anh Quang, thằng nhóc này lại nói chuyện với người xa lạ, còn nói mình không tìm được cha mẹ." Hai thanh niên phía sau tiến vào, nổi giận đùng đùng nói. Ánh mắt chúng nhìn về phía cậu bé này giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu bé vậy.

Cậu bé run rẩy ngồi xổm ở chân tường, hai tay ôm đầu không dám nói chuyện, cũng không dám khóc. Bởi vì cậu bé biết, chỉ cần mình khóc thì sẽ bị họ đánh đập.

Nghe được tình huống này, anh Quang đi tới túm tóc cậu bé, nâng mặt cậu bé lên rồi tát hết cái này đến cái khác.

"Nói chuyện này, cho mày nói chuyện với người xa lạ này."

Cái tát này đánh rất mạnh, rất nhanh mặt cậu bé này đã bị đánh đến đỏ bừng, thậm chí còn có vết máu.

"Nói cho mày biết, nếu lần sau mày còn dám nói tao sẽ hạ độc cho mày câm luôn xem mày còn nói được nữa không.” Anh Quang giận dữ nói.

Mấy người bên cạnh vẫn luôn cười: "Anh Quang, theo em thấy thì bây giờ cứ hạ độc câm nó luôn đi, nếu không lần sau thật sự bị thằng nhóc này gây ra chuyện. Chúng ta sẽ bị thằng nhóc này hại chết đó."

Anh Quang suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có đạo lý, không thể tha được, hạ độc cho câm đi."

Cậu bé vừa nghe thấy lời này, nhất thời bị dọa khóc: "Đừng làm tôi bị câm, sau này tôi không dám nữa."

Bốp!

Anh Quang tát thẳng lên mặt cậu bé: "Sau này? Không có sau này. Thằng nhóc, mày đúng là muốn chết, có phải cảm thấy bây giờ sẽ có người tới giúp mày hay không?”

Sau đó, anh ta nhìn về phía hai người kia: "Sau đó, chúng mày giải quyết người kia như thế nào ”

Bình Luận (0)
Comment