Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1691 - Chương 1691 - Dịch Cúm

Chương 1691 - Dịch cúm
Chương 1691 - Dịch cúm

Chương 1691: Dịch cúm

Thị trấn Hoàng Vân.

Là một thị trấn nhỏ thuộc một huyện nghèo nào đó, tuy nhiên thị trấn nhỏ này có không ít nhân khẩu gần mười nghìn người. Mười nghìn người này là thật, những người đi ra ngoài làm việc cũng không tính.

Lúc này một người đàn ông trung niên cau mày, quần áo trên người có chút nhăn nhúm, nhìn qua có vẻ như mấy ngày không thay đổi. Ông ta đi trên con đường xi măng duy nhất trong thị trấn, nhìn chung quanh rồi vào nhà đóng chặt cửa, ông ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Ông ta đi thẳng một đường đến trạm y tế, bên trong có không ít người đang truyền nước, tiếng ho khan không ngừng. Những người dân trong thị trấn rất khoẻ mạnh trước kia thì hiện tại đều không còn có tinh thần phấn chấn.

"Trưởng trấn, ông nói đây là tình huống gì? Sao thị trấn chúng ta nhiều người bị cảm như vậy?” Một người dân trong hồ khang, rõ ràng là cũng đang bị bệnh.

"Không có việc gì, có bác sĩ ở đây thì sẽ không có việc gì đâu." Trưởng trấn tên là Ngưu Đại Minh an ủi nói. Tuy nhiên, ông ta cũng cảm thấy có chút không đúng. Loại tình huống này không giống như là cảm mạo bình thường, làm trưởng trấn nhiều năm như vậy, tuy rằng là một trưởng trấn nghèo nhưng mắt nhìn vẫn có.

Đột nhiên, bên ngoài có một âm thanh.

"Có người đang phong tỏa thị trấn của chúng ta, mọi người mau đi ra xem một chút đi, bọn họ đang phong tỏa thị trấn của chúng ta kìa."

Ngưu Đại Minh nghe nói như vậy thì sửng sốt, vội vàng chạy ra. Nhìn thấy người bên ngoài thì ông ta lập tức khiển trách: "Thằng nhỏ này, cháu nói cái gì vậy hả?”

Thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang cởi trần, chỉ vào phía trước nói: "Có người đang phong tỏa thị trấn của chúng ta, không cho chúng ta đi ra ngoài.”

"Họ nói chúng ta bị nhiễm virus mà bọn họ cũng không biết, bắt chúng ta ở trong thị trấn đừng ra ngoài, chờ nhân viên y tế đến."

Khi lời nói của đứa nhỏ này vừa nói ra, những người nghe thấy đều lộ ra vẻ sợ hãi.

"Đừng nói bậy." Ngưu Đại Minh trừng mắt một cái, sau đó nhìn thấy cuối đường, thật sự là có người đang phong tỏa thị trấn. Hơn nữa, còn có người phun thuốc ở chỗ đó. Ông ta vội vàng chạy tới, đồng thời nói to với những người dân trong thị trấn: "Tôi đi xem một chút, mọi người đừng lại đây nhé.”

Dân trong thị trấn nhìn trưởng trấn đi qua đó thì cũng thấy an tâm. Trưởng trấn này đối xử với bọn họ rất tốt, làm việc cũng vững vàng nên bọn họ rất tin tưởng.

Ngưu Đại Minh vội vàng chạy tới. Nhưng ông ta còn chưa tới gần thì đã bị những người đó ngăn lại.

“Tôi là trưởng trấn thị trấn Hoàng Vân, mọi người có phải người ở huyện xuống không?” Ngưu Đại Minh hô lên.

Lúc này, một người mặc quần áo cách ly đi tới nói: "Trưởng trấn Ngưu, vừa rồi chúng tôi nhận được thông báo từ cục y tế thành phố, muốn tiến hành cách ly an toàn đối với thị trấn Hoàng Vân của mọi người. Yên tâm, không có việc gì đâu, rất nhanh sẽ dỡ bỏ cách ly thôi.”

Ngưu Đại Minh vừa nghe tin tức này thì trong lòng hơi căng thẳng một chút, ông ta cũng không phải kẻ ngốc: "Tôi là trưởng trấn ở đây, tôi có quyền biết đã xảy ra chuyện gì. Yên tâm, tôi cũng không phải loại người cố tình gây sự, ít nhất phải cho tôi hiểu bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì chứ.”

Người mặc quần áo cách ly rõ ràng cũng suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Là như thế này. Vừa rồi bệnh viện thành phố phát hiện một bệnh nhân bị cảm cúm, là loại bệnh chưa từng xuất hiện, sau đó điều tra thân phận. Đoạn thời gian trước, người này đi ra từ trong thị trấn của các ông cho nên trước khi không được điều trị triệt để, nơi này của các ông không thể để người ra ngoài nữa. Nhóm chuyên gia đã bắt đầu hành động rồi, đang tìm kiếm giải pháp.”

"Ông là là trưởng trấn ở đây, ông nên hiểu phải làm thế nào rồi đấy."

Ngưu Đại Minh há to miệng. Hiển nhiên là ông ta không nghĩ tới sẽ như vậy, nhưng cuối cùng gật đầu nói: "Tôi biết rồi! Yên tâm đi, tôi sẽ trấn an tốt người dân trong thị trấn. Tôi tin chính phủ sẽ nhanh chóng giải quyết việc này.”

Ngưu Đại Minh trở lại thị trấn, trong lòng cũng loạn tùng phèo. Muốn nói không sợ thì đó là giả, nhìn trận thế ở ngã tư kia rõ ràng là sẽ không có người nào có thể chạy ra ngoài được.

“Trưởng trấn, bên kia là tình huống gì vậy? Bọn họ làm gì muốn phong tỏa đường của chúng ta? Một người dân thị trấn hỏi, mặc dù vẫn còn đang truyền nước biển nhưng họ vẫn rất quan tâm đối với vấn đề này, họ thực sự rất lo lắng.

Trong lòng họ dường như đã phát hiện chuyện gì đó.

Ngưu Đại Minh vốn muốn tùy tiện tìm một lý do để lừa gạt cho qua đi. Nhưng ngẫm lại, ông ta thấy không đúng. Ông ta không thể giấu chuyện này được, thân là trưởng trấn thì nhất định phải nói ra sự thật cho mỗi một người dân trong thị trấn biết.

Cuối cùng ông ta suy nghĩ một phen, sau đó mở miệng nói.

"Trong thị trấn chúng ta xảy ra bệnh cảm cúm mà bên ngoài cũng không biết là bệnh cúm gì. Bây giờ các chuyên gia bên ngoài đang nghĩ biện pháp giải quyết cho nên thị trấn của chúng ta tạm thời bị phong tỏa, không cho phép người dân đi ra ngoài." Ngưu Đại Minh nói.

Bình Luận (0)
Comment