Chương 1692: Fan hâm mộ cầu cứu
Lúc này, có người dân thị trấn hô lên: "Dựa vào cái gì không cho chúng ta đi ra ngoài? Tôi muốn đi đâu thì sao lại ngăn cản được chứ?”
"Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bệnh cảm thông thường, cũng không truyền cho người khác mà."
Ngưu Đại Minh giơ tay: "Tất cả im lặng lại cho tôi, ầm ĩ thế này giống cái dạng gì chứ? Bệnh cảm cúm này có thể lây nhiễm, chúng ta không thể lây bệnh này ra bên ngoài được. Tin tôi đi, các chuyên gia đang cố gắng, các cậu cứ coi như bình thường là được, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
"Trưởng trấn, cái này không được đâu." Có người la hét, trong lòng họ cũng rất sợ hãi.
"Không được cũng được. Các cậu đang ở trong tình trạng gì, trong lòng còn không hiểu rõ loại chuyện này à? Nếu các cậu tùy ý đi ra ngoài, sẽ có thể lây nhiễm cho người khác. Bây giờ các chuyên gia của chính phủ đều đang giúp chúng ta giải quyết vấn đề này, các cậu còn muốn như thế nào nữa? Trở về hết cho tôi, ồn ào như thế làm gì.” Ngưu Đại Minh giận dữ nói.
Người dân thị trấn thấy trưởng trấn tức giận cũng liền rụt cổ, có người ngoan ngoãn trở lại trạm y tế tiếp tục truyền nước, có người thì đi về nhà.
Sau khi mọi người tản đi, Ngưu Đại Minh cũng thở dài. Tạm thời ông ta cũng không có chuyện gì nhưng cũng không thể đi ra ngoài, bởi vì không ai dám cam đoan mình sẽ thật sự không có việc gì.
Nhóm chuyên gia.
Trong phòng nghiên cứu, tất cả mọi người đều đang nghiên cứu. Họ rất coi trọng đối với loại virus mới này. Thế nhưng đến bây giờ thì họ tạm thời không có một chút manh mối nào.
Đồng thời cũng may mắn là họ phát hiện ra tình huống này sớm. Ở bệnh viện thành phố, khi bệnh nhân kia tới trị liệu, lúc đầu họ còn tưởng rằng là cảm mạo bình thường nhưng sau khi lấy máu xét nghiệm thì lại phát hiện tình huống không thích hợp, bởi vậy nên mới vội vàng cách ly người đó.
Đồng thời sau khi hỏi lai lịch người kia, họ mới phát hiện người đó đến từ thị trấn Hoàng Vân, cho nên lập tức thông báo đến thị trấn Hoàng Vân để xem xét tình huống. Vừa xem đã thấy quá ghê gớm, vậy mà đã có một nửa số dân trong thị trấn bị nhiễm bệnh.
Mức độ lây nhiễm này rất mạnh, vì vậy ngay lập tức họ đã ban hành lệnh cách ly.
Đồng thời họ cũng bắt đầu điều tra trên diện rộng xem gần đây có ai đi ra từ thị trấn Hoàng Vân hay không. May mắn là bởi vì nguyên nhân đặc thù nên ngoại trừ trường hợp kia thì tạm thời không có người từ thị trấn Hoàng Vân đi ra.
Đây cũng là may mắn trong bất hạnh. Nếu như có rất nhiều người đi lại khắp nơi mà nói thì tình hình này thật sự không có cách nào cứu vãn.
Chỉ là bây giờ, người của nhóm chuyên gia tương đối đau đầu chính là hai ngày rồi mà hỏi vẫn chưa tìm ra được một chút manh mối nào. Tuy rằng đã dần dần phân tích ra đại khái bệnh lý, thế nhưng vẫn chưa có chút ý tưởng giải quyết nào.
Lại qua ba ngày nữa.
Phố Vân Lý.
Sau khi Lâm Phàm bán xong bánh kếp, hắn chuẩn bị đi ra ngoài tiếp tục tìm kiếm người phù hợp với nhiệm vụ, đột nhiên điện thoại di động vang lên.
Đây là một số xa lạ, hơn nữa còn đến từ nơi khác. Trong lòng hắn có chút nghi hoặc nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Alo, ai vậy?" Lâm Phàm hỏi.
“Xin hỏi ngài có phải là Lâm đại sư không?”Giọng nói đầu dây bên kia tương đối khàn, giống như cả người vô lực chẳng có một chút sức nào.
"Là tôi, anh là…?" Lâm Phàm hơi nghi hoặc hỏi. Hắn không biết chủ nhân của số điện thoại này là ai, chẳng lẽ là gọi đến đùa giỡn hay sao? Tuy nhiên hắn lại muốn xem, rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì.
"Tôi là trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân, Ngưu Đại Minh." Giọng nói ở đầu dây bên kia dường như bị ngắt một chút, sau đó lại nghe được.
Lâm Phàm vừa nghe thấy thì trong đầu toàn bộ đều là dấu chấm hỏi. Hình như hắn không biết trưởng trấn gì đó đâu mà.
Hơn nữa cái thị trấn Hoàng Vân này, bản thân hắn cũng chưa từng nghe nói qua nha.
Chẳng lẽ thật sự là muốn trêu đùa mình sao?
"A, trưởng trấn Ngưu, có chuyện gì không?" Lâm Phàm hỏi. Hắn cũng muốn xem người trưởng trấn này muốn làm gì.
Ngưu Đại Minh nói: "Lâm đại sư, có thể cứu người dân thị trấn chúng tôi hay không? Thị trấn chúng tôi bị mắc một loại cảm cúm. Bây giờ phần lớn người dân trong thị trấn đều bị nhiễm bệnh, chuyên gia của chúng ta vẫn chưa tìm ra cách giải quyết loại bệnh cảm cúm này. Tôi là fan hâm mộ của anh, biết y thuật của anh rất lợi hại nên tôi muốn hỏi một chút, có thể nhờ anh giúp những người dân thị trấn của tôi được không?”
Tút tút!
Đột nhiên, đầu dây bên kia không còn âm thanh, truyền đến âm thanh máy bận. Khi gọi điện thoại lại thì đã thấy số điện thoại của đối phương đã ngừng hoạt động.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút, chuẩn bị nạp tiền cho đối phương nhưng lại đột nhiên do dự, cho nên trực tiếp gọi điện thoại cho người của Sở y tế.
Lần trước nổi giận với lãnh đạo Sở y tế một đợt, tuy rằng quan hệ không tốt lắm nhưng bây giờ hắn mặc kệ, có được hay không cũng phải gọi điện thoại qua.
"Xin chào, tôi là Lâm Phàm, có phải thị trấn Hoàng Vân đang bị nhiễm cúm không?" Lâm Phàm hỏi thẳng vào vấn đề.
…