Chương 1693: Lên đường
Lãnh đạo đầu dây bên kia không nghĩ tới là Lâm đại sư gọi tới, cho nên nhất thời sửng sốt, sau đó ho nhẹ một tiếng, lên giọng quan cách: "Lâm đại sư, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi cho nên không thể nào trả lời, thật là ngại quá.”
"Đừng chơi những thứ này với tôi. Tôi hỏi lại ông, có phải thị trấn Hoàng Vân có người bị cảm cúm hay không? Ông còn giả vờ nữa, có tin tôi lại tiếp tục dây dưa với các ông hay không?" Lâm Phàm trực tiếp mắng.
Rõ ràng là người ở đầu dây bên kia đang do dự. Bọn họ thật sự rất hận Lâm đại sư này nhưng lại không có cách nào. Đối phương trâu bò nên họ thật sự không thể chống đối lại.
"Đúng, thị trấn Hoàng Vân có dịch cúm."
Lâm Phàm: "Nói xong không phải là được rồi à, lại còn giấu giấu diếm diếm. Cúp máy đây.”
Tút tút!
Người bên kia nghe được tiếng cúp máy trong điện thoại cũng tức giận không muốn nói thêm cái gì nữa. Lần trước đã bị Lâm đại sư này làm cho đủ thảm, giờ lại bị đối phương mắng thêm một trận, thật đúng là quá đủ rồi.
Sau đó Lâm Phàm không suy nghĩ nhiều, dùng WeChat nạp một trăm tệ cho số điện thoại kia, sau đó lại gọi điện thoại tới.
Tuy nhiên lúc này cũng không có ai nghe máy nữa, hắn hơi có chút bất đắc dĩ.
Sau đó hắn lên mạng xem xét tin tức một chút, tin tức vẫn dừng ở mấy ngày trước, tạm thời không có tin tức mới xuất hiện. Xem ra tin tức này cũng đã bị phong tỏa, rõ ràng là không muốn dẫn đến khủng hoảng cho người dân.
Điều này hắn có thể hiểu được.
Sau đó hắn lại gọi điện thoại cho Triệu Minh Thanh.
“Minh Thanh, ông có biết tình huống bên thị trấn Hoàng Vân không?" Lâm Phàm hỏi.
Triệu Minh Thanh giật mình: "Không biết, có chuyện gì vậy lão sư?”
" Ừm, hình như là bên đó bị dịch cúm, fan của tôi gọi điện tới cầu cứu, tôi chuẩn bị đi xem một chút. Ông sắp xếp một chút rồi đi theo tôi." Lâm Phàm nói.
Triệu Minh Thanh vừa nghe lời này, lập tức coi trọng: " Vâng."
Sau khi Ngô U Lan thấy anh Lâm nhận được một cuộc điện thoại, thần sắc lập tức nghiêm túc thì không khỏi nghi hoặc hỏi :"Anh Lâm làm sao vậy?”
"Lần trước không phải Thần Côn nói bên thị trấn Hoàng Vân có bệnh cúm sao? Vừa rồi một fan hâm mộ của tôi, còn là trưởng trấn nữa đã gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi cứu người dân thị trấn bọn họ, tôi nghĩ bây giờ phải đi qua đó xem một chút.” Lâm Phàm nói.
Ngô U Lan vừa nghe đã cảm thấy lo lắng: "Anh Lâm, đây là bệnh cúm, giao cho những chuyên gia kia không phải là được rồi sao? Anh đi có nguy hiểm gì không?”
Lâm Phàm khoát tay: "Yên tâm đi, sẽ không có nguy hiểm gì. Nếu tôi có nguy hiểm thì tôi dám nói bệnh này không ai có thể chữa được.”
Đây thật sự cũng không phải hắn đang nói khoác. Hiện giờ hắn có kiến thức võ hiệp trong người, còn có kiến thức phân loại lớn về đan dược, nếu như còn có thể khiến hắn gặp nguy hiểm thì bệnh cúm này mạnh đến trình độ nào cơ chứ? Chỉ sợ cho dù là thần tiên chân chính xuống đây cũng sẽ gặp nguy hiểm.
"Không nói nhiều nữa, tôi đi trước. Chuyện trong cửa hàng các nhờ các người chăm sóc nhé. Ngày mai cũng nói với những người dân đến mua bánh kếp là mấy ngày tới tôi tạm thời có việc." Lâm Phàm nói.
Điền Thần Côn thở dài: "Đi đi, biết là cậu đangmuốn cứu người, bánh kếp này có muốn cũng không bán được. Vậy tiếng xấu này cứ để tôi đến cõng đi.”
Triệu Minh Thanh ở trong nhà thu dọn đồ đạc, sổ ghi chép, ngân châm, đồng thời cũng thu xếp một ít quần áo.
“Ông già, ông đây là lại muốn đi đâu?” Bà Triệu nhìn thấy ông lão nhà mình đang thu dọn đồ đạc, không biết đây là muốn làm gì. Rất vất vả thì năm nay ông ấy mới chịu ở nhà nghỉ ngơi, thế nhưng hiện giờ lại muốn đi ra ngoài nữa rồi.
"Cùng lão sư đi ra ngoài khám bệnh, vài ngày nữa sẽ trở về." Triệu Minh Thanh nói.
"Đi đâu khám bệnh?" Tuy rằng bà Triệu rất yên tâm nhưng vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.
Triệu Minh Thanh vốn cũng muốn nói thẳng nhưng vừa nghĩ đây là dịch cúm, nếu nói ra có khi lại dọa cho bạn già của mình sợ, nên cười nói: "Khám bệnh cho mấy ông lớn. Được rồi, đừng hỏi nhiều nữa, bà cũng đừng nói với bọn nhỏ, vài ngày nữa là tôi về rồi.”
"Vậy ông phải chú ý nghỉ ngơi, đừng để quá mệt mỏi đó."
"Biết rồi." Triệu Minh Thanh sau khi thu dọn đồ đạc liền ra cửa, bên ngoài xe của lão sư đang chờ. Ông ấy lập tức lên xe.
Trên xe.
Lâm Phàm mở bản đồ trên điện thoại di động tìm kiếm một chút. Có hơi xa nên phải tìm một lúc mới thấy.
" Lão sư, hiện tại đã biết đây là bệnh cúm gì chưa?" Triệu Minh Thanh hỏi.
"Không biết! Xem ra bệnh cúm này hình như còn rất nghiêm trọng. Cũng may đã khống chế được, không lây nhiễm ra ngoài. Nhưng đã qua mấy ngày rồi mà vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị, rõ ràng là có chút phức tạp, chỉ có đến hiện trường xem một chút mới có thể biết rõ được." Lâm Phàm nói.