Chương 1694: Nhất định có vấn đề
Triệu Minh Thanh không khỏi nghiêm túc. Bình thường có dịch cúm bùng phát, chính phủ sẽ điều động một tổ chuyên gia tiến hành tìm cách chữa trị. Hiện giờ đã qua mấy ngày, vẫn còn chưa nghiên cứu ra thì hiển nhiên là bệnh cúm này không phải tầm thường.
Thế nhưng ở cùng một chỗ với lão sư, ông vẫn rất tin tưởng. Ông tin tưởng với y thuật của lão sư thì nhất định sẽ không có vấn đề gì.
Chỉ là làm cho ông ấy nghi ngờ chính là, nếu đã phức tạp như vậy thì vì sao những nhóm chuyên gia kia không tới tìm lão sư của mình. Sau đó ông nghĩ đến mâu thuẫn giữa lão sư mình và những người đó thì cũng hiểu được. Rõ ràng là những người kia không muốn có liên quan gì đến lão sư của mình.
Mặc dù một số bác sĩ ở bệnh viện coi lão sư của ông là thần tượng, nhưng đối với các chuyên gia thì họ tin tưởng vào phân tích và các dụng cụ hơn là cái gọi là Trung y.
Ngay cả khi giải Nobel được trao cho Trung y thì nơi sâu thẳm nhất trong trái tim của họ, vẫn còn rất mâu thuẫn.
Phòng nghiên cứu lớn.
Một nhóm các nhóm chuyên gia đã nghiên cứu trong một thời gian dài. Mặc dù đã phân tích rất nhiều thứ nhưng vẫn không tìm thấy một lựa chọn điều trị nào tốt.
"Ôi, làm sao bây giờ, nếu kéo dài thì rất có thể thật sự sẽ xảy ra mạng người mất."
Mặc dù bệnh này có thời gian tử vong tương đối dài, nhưng mà tình huống của bệnh nhân thì lại ngày càng kém, hiển nhiên virus cũng đang chậm rãi phá hủy các mô trong cơ thể người.
Lúc này, một người phụ nữ trung niên mở miệng nói: "Nếu để Lâm đại sư đến phân tích, có lẽ là hắn sẽ nắm được cách chữa trị.”
"Suỵt, đừng nhắc tới Lâm đại sư. Người phụ trách không thích Lâm đại sư."
Người phụ nữ trung niên nghe thấy thế thì nhíu mày, nói nhỏ: "Cái này không thích thì không thích, chuyện nghiêm trọng như vậy, cũng không thể lấy sinh mệnh của người khác mà giận dỗi được chứ?”
"Bọn họ ngày đêm nghiên cứu, thật sự là cũng muốn dựa vào chính mình công phá bệnh cúm này. Tôi nói trộm cho cô biết, bọn họ đều không thích lắm nhưng tôi và một vài người khác đã thương lượng xong rồi. Nếu còn không nghiên cứu được thì sẽ trực tiếp báo cáo lên trên, yêu cầu Lâm đại sư gia nhập đội nghiên cứu."
"Bây giờ trong cơ thể bệnh nhân có mầm bệnh đặc thù, ít nhất hiện tại coi như vẫn bình ổn, chưa đạt tới tình trạng không thể vãn hồi nên chúng ta vẫn còn có cơ hội."
Nam chuyên gia thì thầm, sau đó tiếp tục tiến hành nghiên cứu.
Người phụ nữ trung niên không nói gì nhiều, cũng thở dài tiếp tục lao đầu vào nghiên cứu. Bọn họ đều là chuyên gia, đã nghiên cứu qua rất nhiều trường hợp, bản lĩnh của họ vẫn rất mạnh mẽ.
Mà bà ta cũng hiểu được, đại đa số mọi người ở đây đều muốn chứng minh một chuyện, đó chính là bọn họ không hề thua kém Lâm đại sư.
Thị trấn Hoàng Vân.
Mã Giai Quân là một người phát livestream ở trên huyện. Lúc này anh ta đang trốn sau một cái cây, trong tay cầm điện thoại di động, nhắm ống kính vào cổng thị trấn mà nhỏ giọng nói.
"Các anh em, mọi người có thấy không? Thị trấn Hoàng Vân đã bị phong tỏa, nghe nói trong này có bệnh cúm nên đã bị phong tỏa lại, không cho phép người đi ra, cũng không cho phép người bên ngoài đi vào."
Cư dân mạng trong livestream nghe được những lời này thì lập tức ngây người:
"Mẹ kiếp! Thật hay giả đấy, tại sao tôi không thấy có tin tức nào vậy?”
"Thị trấn Hoàng Vân. Tôi nhớ rõ mấy ngày trước tôi còn đọc được một ít tin tức ở đây, cũng chính là nói về vấn đề này. Thế nhưng sau đó lại không có tin tức tiếp theo, tôi cho rằng đó không phải là vấn đề gì lớn, không ngờ nó lại nghiêm trọng như vậy."
"Streamer, anh cũng thật trâu bò, lại còn không sợ chết mà đến đây. Anh không sợ mình cũng bị nhiễm bệnh à?"
Mã Giai Quân cầm điện thoại di động, cẩn thận tới gần: "Chờ một chút, tôi tới gần hơn để xem tình huống cụ thể. Thế nhưng điện thoại di động tôi phải giấu đi đã, nếu bị bọn họ nhìn thấy thì chắc chắn sẽ bị tịch thu.”
“Quá đỉnh… không ngờ streamer muốn xông lên tìm cái chết."
"Tới gần một chút, tôi cũng muốn nhìn xem đây là tình huống gì."
"Má nó, xem thế trận này chỉ sợ đúng như những gì streamer này nói. Thế nhưng nơi này cũng quá hẻo lánh rồi, nghèo đến mức đáng sợ, đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy lều dựng tạm thế này."
Khi Mã Giai Quân đi tới, nhân viên công tác bên kia lập tức chạy đến: "Cậu nhóc, nơi này không cho phép tới, mau về nhà đi.”
“ Anh giai. Thị trấn Hoàng Vân làm sao vậy, có phải xảy ra chuyện không may gì hay không?” Mã Giai Quân hỏi, chuẩn bị nói chuyện một chút xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có phải giống như những gì mình biết hay không.
Nhân viên: "Không sao đâu, đi đi, đừng ở lại đây.”
Mã Giai Quân còn muốn hỏi thêm một ít tình huống nhưng mất nửa ngày cũng không hỏi ra được cái gì. Anh ta có chút không cam lòng nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể đi về phía xa, sau đó hướng về phía ống kính trực tiếp nói.
"Tôi dám cam đoan, trong này nhất định đã xảy ra chuyện."