Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1696 - Chương 1696 - Phát Lì Xì Cho Cậu Ta

Chương 1696 - Phát lì xì cho cậu ta
Chương 1696 - Phát lì xì cho cậu ta

Chương 1696: Phát lì xì cho cậu ta

Anh ta không chút do dự, lập tức mặc quần áo, cưỡi xe điện đi về phía thị trấn Hoàng Vân. Tuy lộ trình không phải quá xa nhưng cũng cần nửa giờ đi đường.

Anh ta ở trên huyện, muốn đến thị trấn Hoàng Vân còn phải đi vào một con đường nhỏ.

Trên đường cao tốc.

Lâm Phàm giờ phút này có chút con mẹ nó chửi thề, lốp xe tự dưng bị nổ, thật sự là khó hiểu.

"Lão sư, bây giờ phải làm sao?" Triệu Minh Thanh cũng không nghĩ tới tình huống này. Tuy nhiên xe đã chạy một ngày, ông ta cảm thấy chắc chắn lão sư đã rất mệt mỏi, nên muốn cho lão sư nghỉ ngơi một chút.

Nhưng biểu hiện của lão sư lại là dáng vẻ rất thoải mái, điều này làm cho ông ta cũng không biết nói cái gì.

Lâm Phàm nhìn về phía trước: "Minh Thanh, ông lên xe khống chế vô lăng, tôi ở phía sau đẩy. Phía trước có một trạm dịch vụ, đến đó sửa xe đã.”

"Lão sư, ngài đẩy được cái này à?" Triệu Minh Thanh sửng sốt hỏi lại.

"Được rồi, ông đi nhanh lên là được, làm gì mà nói nhiều lời vô nghĩa như vậy chứ." Lâm Phàm không kiên nhẫn nói. Nếu còn không đẩy được thì đúng là toi công. Nếu không phải hắn cố kỵ đồ đệ của mình hoặc là sợ ảnh hưởng quá lớn sẽ không tốt thì đã trực tiếp khiêng xe lên rồi chạy rồi, làm gì mà phải dùng cách phiền toái ở phía sau đẩy thế này làm gì cơ chứ.

Triệu Minh Thanh không hỏi gì thêm nữa, chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe, cầm vô lăng: "Lão sư, được rồi.”

Lâm Phàm ở phía sau đẩy, cũng không dám đẩy quá nhanh, cứ đẩy vừa phải là được rồi.

Triệu Minh Thanh ngồi trong xe có chút kinh ngạc, sức lực của lão sư cũng quá lớn rồi.

Tuy nhiên cảm giác hôm nay cũng rất xui xẻo, vậy mà lại xuất hiện tình huống lốp xe bị tung. Thế nhưng cũng may kỹ thuật lái xe của lão sư đủ cứng, lập tức điều khiển xe dừng ở bên phải, chứ nếu không dừng ở giữa đường thì sẽ rất khó xử, hơn nữa cũng rất nguy hiểm.

Thị trấn Hoàng Vân!

Mã Giai Quân lén lút nhắm ống kính camera về phía thị trấn: "Mọi người thấy chưa? Nơi này chính là thị trấn Hoàng Vân. Bây giờ phía trước đã bị phong tỏa rồi, tôi không thể tới gần hơn được nữa.”

Người theo dõi trong phòng livestream nhìn thấy tình huống này cũng sợ đến ngây người.

"Ôi chao, thật sự là bị phong tỏa đến mức người không lọt."

"Chủ phòng livestream tới gần hơn một chút đi, tôi tặng quà cho anh. Bây giờ tôi còn nhìn không ra cái gì đâu."

Trong lúc phát sóng trực tiếp, lập tức có người bắt đầu chỉ huy.

Dưới sự hấp dẫn của phần thưởng, Mã Giai Quân không do dự bao lâu, lập tức quyết định liều mạng vì quà tặng.

Lúc này ở cửa thị trấn Hoàng Vân, rất nhiều nhân viên của tổ vệ sinh đang khử trùng. Đồng thời cũng có người mặc quần áo bảo hộ đi về phía trong thị trấn. Mặc kệ như thế nào thì nhất định vẫn phải khống chế tình huống hiện tại.

Mà bây giờ đã coi như là không tệ rồi, ít nhất tất cả đều rất tốt. Mọi người đồng tâm hiệp lực nên tất cả đều duy trì trạng thái bình thường.

Nhưng không ngờ trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân cũng đã nhiễm bệnh.

Đối với những người phong tỏa hiện trường mà nói thì họ cảm thấy trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân này vẫn rất tốt. Chỉ đáng tiếc, không ngờ ông ta cũng không chống đỡ được rồi.

Đồng thời, trong lòng mọi người đều cảm thấy nghiêm trọng. Bệnh dịch cúm này có chút lợi hại, sức lây nhiễm rất lớn, không thể xem thường được.

Tin tức trên mạng thỉnh thoảng lại xuất hiện. Bệnh cúm lần này xuất hiện khiến nhiều người nhìn thấy cơ hội kinh doanh.

Thế nhưng cơ hội kinh doanh này, còn phải dựa vào đầu cơ một chút mới được. Nếu không cơ hội kinh doanh này căn bản không thể phát huy triệt để.

Rất nhiều nhóm nhỏ đang lặng lẽ thảo luận.

"Chuyện này tất cả mọi người phải tự mình làm quá lên, nhất định phải nói ra được tầm quan trọng của những loại thuốc này."

"Không phải chứ, lần cúm này có thể kéo dài trong bao lâu? Nếu nhanh thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì.”

"Yên tâm, tôi đã hỏi qua rồi. Bệnh cúm lần này rất ghê gớm, một đám chuyên gia ngày đêm nghiên cứu nhưng đến bây giờ vẫn không có chút biện pháp nào."

“Vậy có thể nào Lâm đại sư sẽ ra tay hay không?”

"Các anh coi hắn ta là thần à? Cái gì cũng có thể làm chắc? Bệnh cúm này là virus mới nhất có hiểu không? Hắn chỉ là một bác sĩ trung y, còn không biết nguyên lý bên trong là cái gì mà còn muốn điều trị á? Chẳng lẽ thật sự coi mình là thần sao?”

"Cái này cũng đúng. Hắn có thể chữa khỏi bệnh bạch cầu cũng là bởi vì có vô số kinh nghiệm của những người đi trước. Không nói nữa, bây giờ tôi phải đi tâng bốc để đề cao giá cả, kiếm lấy một khoản mới được."

"Bây giờ tôi đang ở trong một phòng phát sóng trực tiếp, một chủ phòng livestream đang tìm đường chết, hắn muốn cho chúng ta xem tình hình ở thị trấn Hoàng Vân kia. Mọi người chia sẻ một chút đi, tôi tặng chủ phòng livestream một món quà lớn để anh ta len lén chạy vào trong thị trấn, quay rõ ràng tình huống hơn để chúng ta dễ dàng làm video quảng cáo."

"Được, phát lì xì cho cậu ta đi."

Giờ phút này, rất nhiều thương nhân bắt được cơ hội đang chuẩn bị bắt đầu quảng cáo, dù như thế nào cũng phải hung hăng kiếm một khoản.

Bình Luận (0)
Comment