Chương 1697: Hy sinh anh dũng
Thị trấn Hoàng Vân.
"Chủ phòng livestream, nếu anh có thể lẻn vào thị trấn Hoàng Vân thì tôi không nói hai lời sẽ chuyển thẳng cho anh mười nghìn đồng."
Mã Giai Quân đang phát sóng trực tiếp. Lúc anh ta nhìn thấy dòng chữ này trên kênh thì hoàn toàn ngây người. Tuy nhiên trong lòng anh ta vẫn có chút sợ hãi.
“Tôi không đi đâu! Quá nguy hiểm! Bên trong đều là bệnh nhân bị cúm, nếu tôi đi vào mà nhiễm cúm thì phải làm sao đây?"
Những người theo dõi khác trong phòng livestream lúc này cũng đang muốn xem tình huống bên trong thị trấn Hoàng Vân là gì, cho nên cũng đánh chữ trên kênh.
"Chủ phòng livestream quá nhát gan rồi, thế này mà cũng không dám đi."
"Đúng vậy, thật sự khiến người ta thất vọng. Ban đầu tôi còn muốn ấn theo dõi đấy. Nhưng với lòng can đảm này thì hủy theo dõi được rồi."
"Hủy theo dõi, hủy theo dõi."
Mã Giai Quân bắt đầu lộ lắng. Vất vả mãi mới có được chút nhân khí, nếu thoáng cái đã không còn thì thật sự là thiệt thòi lớn. Thế nhưng nghĩ đến tình huống bên trong thị trấn Hoàng Vân thì rong lòng anh ta cũng rất sợ hãi.
"Chủ phòng livestream, hai mươi nghìn đồng. Hơn nữa anh yên tâm, bệnh cúm này tôi biết, không phải tự nhiên mà lây nhiễm được. Anh chỉ cần không nói chuyện với người khác là sẽ ổn."
Hai mươi nghìn lập tức làm cho Mã Giai Quân động tâm. Ở nơi huyện nhỏ này, hai mươi nghìn đồng chính là tương đương với nửa năm tiền lương đó.
Trong lòng anh ta cũng đang cân nhắc, hơn nữa người này nói cũng đúng, chỉ cần không nói chuyện với người khác thì sẽ không có con đường lây nhiễm, những kiến thức này anh ta vẫn hiểu.
"Được, vậy gửi tiền cho tôi trước rồi tôi sẽ đi vào. Tôi biết có một con đường nhỏ có thể vào thị trấn Hoàng Vân, con đường này những người phong tỏa tuyệt đối sẽ không biết." Mã Giai Quân chuẩn bị bất chấp tất cả.
"Được, gửi WeChat cho tôi, tôi sẽ phát tiền lì xì cho anh."
Tất cả đã xong. Sau khi Mã Giai Quân nhận được tiền thì lập tức không do dự nữa mà đi về phía con đường nhỏ bí mật kia. Anh ta trải qua trùng trùng trở ngại, thừa dịp không có người chú ý mà lén chạy vào, sau đó nhắm ống kính ra xung quanh.
"Tôi vào đến nơi rồi, mọi người tự mình xem." Mã Giai Quân nói nhỏ. Nhìn thấy có người đi ngang qua, anh ta cũng trốn rất xa.
Cư dân mạng trong phòng livestream nhìn thấy tình huống trước mắt, trong khoảng thời gian ngắn cũng ngây người.
Họ phát hiện ra tình hình người ở đây không ổn. Rất nhiều người đều có vẻ mệt nhọc, hơn nữa đều đeo khẩu trang kín mít, không có một chút sức sống nào, tất cả đều lộ ra vẻ chết chóc nặng nề.
Mã Giai Quân khẽ nhíu mày, trong khoang mũi có một loại mùi rất gay mũi.
Lúc này, người dân thị trấn nhìn thấy Mã Giai Quân, cả đám đều có chút nghi hoặc. Sau đó mới phản ứng lại, nhất thời hoảng sợ hô to một tiếng: "Có ai biết người này không? Anh ta từ đâu đến vậy?”
"Không biết, không phải là người vụng trộm chạy vào chụp lén đấy chứ? Nếu đợi lát nữa anh ta lại vụng trộm rời đi thì không phải sẽ đem bệnh cúm mang ra ngoài à?"
"Nhanh bắt anh ta lại. Đừng để anh ta chạy.”
Vốn dĩ Mã Giai Quân còn chưa cảm thấy gì lại đột nhiên nghe được tiếng nói này thì lập tức hoảng sợ. Anh ta nhìn những người dân của thị trấn này chạy về phía mình, lập tức bị dọa cho hồn bay phách tán.
"A, mấy người làm gì đó! Đừng tới đây!"
Mấy người dân thị trấn lập tức bắt được Mã Giai Quân. Mã Giai Quân giãy dụa, ngã nhào trên mặt đất: "Mấy người làm gì đấy! Buông tôi ra, tôi không phát sóng trực tiếp nữa, mau thả tôi đi.”
Ban đầu những người dân trong thị trấn này cũng từng có tình huống muốn chạy đi, nhưng sau đó trải qua sự giải thích của trưởng trấn thì trong lòng họ cũng hiểu được về chuyện này, họ không thể chạy được, nếu không sẽ mang bệnh cúm ra bên ngoài.
Hơn nữa họ cũng tin tưởng, chính phủ sẽ không mặc kệ họ nên họ vẫn tiếp tục sinh hoạt như bình thường.
Trong lúc giãy dụa, một người dân thị trấn giận dữ mắng Mã Giai Quân, nước miếng phun lung tung, phun thẳng cả lên mặt Mã Giai Quân. Mà Mã Giai Quân thấy trên mặt có nước miếng rơi xuống thì hoàn toàn hoảng sợ.
"Tôi bị nhiễm bệnh rồi." Mã Giai Quân vẻ mặt tuyệt vọng, đồng thời livestream cũng kết thúc ở đây.
Những người theo dõi livestream trong phòng bắt đầu spam bình luận.
"Kết thúc rồi, chủ phòng livestream đã hy sinh anh dũng."
"Không còn gì để nói, chủ phòng livestream đã bị bắt, trò chơi lẻn vào này kết thúc."
"Vì hai mươi nghìn đồng, lại để mình bị bắt, thật sự khiến người ta cảm thấy rất bi thương."
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng sự việc lại biến thành như vậy. Đối với chủ phòng livestream, họ ngoại trừ thấy đáng tiếc ra thì cũng không còn ý nghĩ gì khác. Sau đó họ lập tức đi xem những người livestream khác. Đối với bọn họ thì đây chỉ là một thoáng giải trí vui vẻ mà thôi.
Mà một số thương nhân chuẩn bị tâng bốc hàng nhà mình thì lại cảm thấy thỏa mãn với việc này, lần này thu hoạch khá lớn, phơi bày ra ngoài nhiều thứ như vậy cũng có thể làm cho một số người dân lòng thêm hoảng sợ.