Chương 1698: Ảnh hưởng càng ngày càng lớn
Mã Giai Quân bị bắt, những người phong tỏa thị trấn Hoàng Vân cũng nhanh chóng điều tra càng thêm nghiêm túc, bảo đảm không có chỗ nào sơ hở. Mã Giai Quân giờ cũng chỉ có thể ở lại nơi này. Anh ta không chỉ tiến vào mà còn có tiếp xúc thân mật với người dân thị trấn. Nếu muốn rời đi thì phải chờ chuyên gia hóa giải được loại cúm này, còn không thì là không có khả năng.
Trên mạng, từng video một đi ra.
"Tình hình hiện nay ở thị trấn Hoàng Vân vô cùng nguy hiểm, mong quần chúng nhân dân chuẩn bị sẵn sàng.”
Tiêu đề này thu hút rất nhiều cư dân mạng nhấn vào. Nhưng khi xem xong video này, tất cả mọi người đều sợ hãi. Cuối cùng trong lòng chỉ có một ý tưởng, đó chính là nhanh chóng mua thuốc phòng ngừa.
Phòng nghiên cứu.
Nhóm chuyên gia đang cố gắng phá giải nhưng vẫn không có manh mối nào khiến trong lòng bọn họ cũng có chút lo lắng.
Tuy nhiên lúc này có sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể cố gắng hết sức.
Mà các bộ phận liên quan cũng rất coi trong tin tức đột nhiên xuất hiện trên mạng, dù sao cái này đột nhiên lộ ra cũng rất dễ dẫn đến khủng hoảng, cho nên nhất định phải đè được khủng hoảng này xuống trong thời gian nhanh nhất.
Chỉ là mặc kệ các bộ phận liên quan có giải thích như thế nào thì mầm mống hoảng loạn này đã bắt đầu dần dần lên men ở trong lòng nhân dân.
Cho đến buổi chiều.
"Lão sư, sắp tới rồi." Triệu Minh Thanh vẫn đang nhìn bản đồ. Khi ông ấy nhìn thấy còn có mấy km cuối cùng là đến thì trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương.
"Sao vậy? Có phải có chút sợ hãi hay không? "Lâm Phàm cười nói. Dù sao đây cũng là bệnh cúm, nếu làm không tốt sẽ tự mình bị nhiễm bệnh. Cho nên mỗi khi một chỗ phát sinh đại dịch, các nhân viên y tế xông lên tuyến đầu đều là những người rất dũng cảm.
Dù sao anh là bác sĩ thì không có nghĩa là anh sẽ không bị lây bệnh.
"Cũng có một chút nhưng vẫn ổn." Triệu Minh Thanh nói.
Ông ấy học Trung y nhiều năm như vậy cũng chưa từng có những kinh nghiệm thế này. Dù sao cũng là Trung y, khi gặp phải vấn đề lớn thì chắc chắn là không tới lượt bọn họ nghiên cứu.
Lâm Phàm vỗ vỗ bả vai Triệu Minh Thanh nói: "Thả lỏng một chút, có tôi ở đây thì không có việc gì đâu. Bệnh cúm này thật ra cũng không là gì cả.”
Đây không phải là hắn khoe khoang mình trâu bò, mà là thật sự rất tự tin. Dù sao lấy năng lực hiện tại của hắn, nếu như ngay cả một bệnh cúm nho nhỏ cũng làm sứt đầu mẻ trán, vậy thì còn không bằng tìm một cái hố tự chôn mình luôn cho rồi.
Bệnh bạch cầu có khó không? Nghiên cứu mấy chục năm cũng không hoàn toàn phá giải được, mà bệnh cúm này chỉ làm cho người ta trở tay không kịp. Đến cuối cùng, mất một thời gian thì nhất định đều sẽ giải quyết được nó.
Vì vậy, cúm chỉ thắng ở chỗ là nó là một loại mới và lạ lẫm.
Nếu như là người khác nói ra những lời này, chắc chắn Triệu Minh Thanh sẽ không tin tưởng. Nhưng những lời này là do chính là lão sư của ông ấy nói ra, cho nên ông ấy đương nhiên sẽ tin tưởng tuyệt đối.
Ngay sau đó, họ đã có mặt tại hiện trường.
Lý Trùng là tổng chỉ huy của hành động phong tỏa lần này. Ông ta nhìn thấy một chiếc xe từ phương xa đang chạy chậm tới thì vội vàng đưa tay ra, ý bảo đối phương quay đầu rời đi.
Thế nhưng khi phát hiện đối phương không có ý rời đi thì cau mày, đây là muốn làm gì vậy?
Chẳng lẽ là phóng viên hay sao?
Chỉ là chuyện này có chút không đúng. Bây giờ làm gì có phóng viên nào dám đến đây, mạng nhỏ so với tin tức thì chẳng lẽ tin tức còn có thể quan trọng hơn tính mạng hay sao?
Lý Trùng nhìn thấy trong xe có một ông lão đi xuống thì trong lòng càng nghi hoặc nhiều thêm, không biết là họ muốn làm gì: "Ông lão, nơi này không cho vào, mời ông trở về cho.”
Triệu Minh Thanh nói: "Tôi là bác sĩ Trung y, tôi cùng lão sư của tôi đến xem tình huống bệnh cúm này là như thế nào.”
Lý Trùng vừa nghe thấy lời này, nhất thời trong lòng thấy cảm động rất nhiều, đồng thời cũng rất kính nể.
Dù sao với tình huống này, ai ai cũng tránh không kịp, vậy mà bây giờ một ông lão lớn tuổi như người trước mắt này lại mang theo rương thuốc đến muốn khám bệnh. Sao có thể không làm cho người ta cảm động và khiếp sợ đây?
Nhưng với tình hình lúc này đã không phải là vấn đề mà Trung y có thể giải quyết.
"Ông có ý là tốt. Chỉ là hiện tại chính phủ đã tổ chức chuyên gia đang nghiên cứu biện pháp, cho nên không cần, ông trở về đi." Lý Trùng nói.
Triệu Minh Thanh xua tay: "Không được, tôi và lão sư đi ngàn dặm xa xôi tới đây chính là để giải quyết tình huống nơi này, làm sao có thể trở về được.”
Lý Trùng sửng sốt, không ngờ ông lão này lại đi theo lão sư tới đây, rõ ràng cũng là một ông lão khác. Tình huống này khiến anh ta có chút khó xử.
Mà lúc này, Lâm Phàm từ trong xe đi ra, đi về phía Lý Trùng nói: "Xin chào, tôi là Lâm Phàm, từ Thượng Hải tới đây xem tình huống nơi này.”