Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1699 - Chương 1699 - Sức Lây Nhiễm Quá Mạnh

Chương 1699 - Sức lây nhiễm quá mạnh
Chương 1699 - Sức lây nhiễm quá mạnh

Chương 1699: Sức lây nhiễm quá mạnh

Lý Trùng đang chuẩn bị mở miệng nói. Thế nhưng lúc thấy rõ khuôn mặt người đối diện thì lại sửng sốt, á khẩu không nói nên lời, sau đó im lặng thật lâu mới đột nhiên phản ứng lại.

“Ngài là Lâm đại sư?” Lý Trùng đã nghe qua nhiều tin đồn của Lâm đại sư, nhưng không điên cuồng theo đuổi giống như những fan hâm mộ kia. Tuy nhiên khi phát sinh loại chuyện này, trong lòng anh ta cũng rất sốt ruột. Dù sao cũng rất lâu rồi mà không có tin tức, không biết khi nào bệnh cúm này mới có thể giải quyết được.

Về sau, đôi khi trong lòng anh ta cũng suy nghĩ, không biết liệu Lâm đại sư có thể chinh phục bệnh bạch cầu kia có thể đánh bại bệnh cúm này hay không.

"Ừm, là tôi." Lâm Phàm cười trong lòng cũng thầm nghĩ, xem ra danh tiếng của mình cũng rất lớn nha. Đến nơi nhỏ này mà cũng có người biết mình.

Trên thực tế, nếu chỉ giành được Nobel vì đã chữa được bệnh máu trắng gì đó thì thật sự chẳng ai biết đến hắn là ai.

Nhưng mấu chốt là, mỗi ngày hắn đều lên hot search. Chỉ cần dùng điện thoại di động, chú ý nhiều hơn một chút là đều có thể nhìn thấy hắn.

Ví dụ như một số lãnh đạo chủ chốt của đất nước bây giờ, nếu bạn không theo dõi bản tin thời sự thì e là bạn cũng chẳng biết họ là ai với ai. Bạn hỏi vài người bốn, năm mươi tuổi mà xem, mấy minh tinh nổi tiếng gần đây trên mạng thì họ cũng sẽ bó tay.

Không biết ai với ai hết.

Nhưng Lâm Phàm lại có thể được đa số mọi người biết đến thật sự là do hắn đã làm rất nhiều việc lớn. Mà Lý Trùng cũng là bởi vì chú ý về phương diện này cho nên có thể liếc mắt một cái là đã nhận ra Lâm Phàm.

“Lâm đại sư, sao ngài lại tới đây?” Tuy rằng Lý Trùng cũng đã bốn năm mươi tuổi nhưng vẫn có một trái tim thiếu niên, nên thích chú ý tin tức trên mạng. Thế nhưng ông ta biết, bên chính phủ còn chưa mời Lâm đại sư ra mặt hỗ trợ mà.

"Trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân nói ông ấy là fan của tôi, đã nói với tôi tình huống ở nơi này. Tôi thấy fan của mình xảy ra chuyện, làm sao có thể ngồi yên ở Thượng Hải được, cho nên mới lái xe tới đây." Lâm Phàm nói.

"Hả?" Lý Trùng ngây người, sau đó suy nghĩ một chút nói: "Lâm đại sư, nơi này cách Thượng Hải một hai nghìn cây số đó, các anh cứ như vậy mà lái xe tới đây sao?”

Lâm Phàm xua tay nói: "Tạm thời chưa nói đến những thứ này. Tình huống hiện tại của thị trấn Hoàng Vân là gì.”

Nghe Lâm đại sư hỏi chuyện này, Lý Trùng nghiêm túc lên: "Hiện tại thị trấn Hoàng Vân có tổng cộng 10.058 người, trong đó đã có hơn ba ngàn người đã bị nhiễm bệnh, còn lại đã có triệu chứng lây nhiễm nhẹ, mức độ lây nhiễm này rất cao. Tuy nhiên cũng may trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân đã kịp thời trấn an người dân thị trấn, đồng thời người dân thị trấn cũng đồng ý phối hợp với công tác của chúng tôi, vẫn luôn ở trong thị trấn không có ra ngoài. Nếu như để phát sinh xung đột thì đúng là sẽ rất khó coi."

"Tất cả đều bị nhiễm bệnh à?" Triệu Minh Thanh ở bên cạnh sửng sốt, rõ ràng là có chút không dám tin: "Lúc này mới qua mấy ngày cơ chứ, sức lây nhiễm này quá lớn rồi.”

"Đúng vậy, tốc độ lây nhiễm rất lớn, vô cùng nguy hiểm." Lý Trùng nói. Ông ta cũng cảm thấy sức lây nhiễm này quá mạnh. Làm gì có bệnh cúm nào mà lại có sức lây nhiễm lớn như thế chứ, mới có vài ngày đã lây nhiễm hết toàn bộ người trong một thị trấn rồi.

Hơn nữa bọn họ đã có người đi vào khử trùng mà vẫn không thể tiêu diệt được, rõ ràng là virus này rất mạnh, rất ngoan cường.

Lâm Phàm suy nghĩ một chút nói: "Đi, không nói nhiều nữa, nếu tiếp tục chậm trễ thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Minh Thanh, đưa dụng cụ cho tôi, tôi vào xem một chút.”

"Lão sư, ngài đi vào còn tôi thì sao?" Triệu Minh Thanh lo lắng. Họ đi cùng nhau, cũng không thể để cho ông ấy ở bên ngoài được.

"Ông đừng đi vào, nếu ông bị lây nhiễm thì chuyện sau này ai sẽ xử lý giúp tôi." Lâm Phàm nói.

Lý Trùng vội vàng nói: "Lâm đại sư, ngài chờ một chút. Chuyện này cũng không phải chuyện đùa. Sau khi đi vào thì trước khi vấn đề được giải quyết sẽ không thể đi ra được đâu.”

Lâm Phàm cười: "Yên tâm đi, tôi đi vào là để giải quyết vấn đề, nếu không giải quyết được thì tôi còn ra làm gì nữa.”

"Được rồi, không nói nhiều nữa. Minh Thanh, ông ở bên ngoài chờ, luôn đặt điện thoại mở. Tôi muốn cái gì thì ông phải chuẩn bị cho tôi cái đó."

Triệu Minh Thanh: "Lão sư, tôi đi vào với ngài. Có tôi ở đây thì ít nhất có một người giúp đỡ.”

Lâm Phàm xua tay: "Thật sự không cần.”

Lý Trùng: "Lâm đại sư, mặc quần áo bảo hộ đi.”

"Tôi không cần mặc bộ quần áo này đâu, ảnh hưởng đến hành động lắm." Lâm Phàm nói.

"Vậy ngài đeo khẩu trang đi." Lý Trùng có hơi bất ngờ, ông ta cảm thấy Lâm đại sư này hình như chẳng sợ hãi chút nào cả.

Lâm Phàm cười: "Khẩu trang có ích lợi gì? Sức lây nhiễm mạnh như vậy chỉ sợ cũng không chỉ lây truyền qua đường nước bọt nữa rồi.”

......

Bình Luận (0)
Comment