Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1700 - Chương 1700 - Quá Lợi Hại

Chương 1700 - Quá lợi hại
Chương 1700 - Quá lợi hại

Chương 1700: Quá lợi hại

Lúc này, những người phong tỏa hiện trường nhìn thấy có người dám đi vào thì đều trợn tròn mắt. Người ta tránh đi không kịp mà người này lại còn dám đi một mình vào, điều này cũng quá khủng bố rồi.

Trên con đường nhỏ dẫn vào thị trấn, Lâm Phàm đeo hòm thuốc, hai tay đút vào trong túi đi thẳng một đường về phía thị trấn.

Lý Trùng nhìn bóng lưng kia, trong lúc nhất thời bỗng lấy điện thoại di động ra chụp ảnh. Ở trong ống kính, bóng lưng kia có chút cô đơn nhưng vô hình trung lại cao lớn, hình như còn cao hơn cả trời.

"Lâm đại sư thật sự rất đáng tôn kính."

Triệu Minh Thanh gật đầu: "Ừm, lão sư của tôi vẫn luôn như vậy." Lúc nói ra những lời này, ông ấy tràn đầy tự hào. Dù sao có thể bái được một lão sư như vậy ở tuổi già thật sự quá tự hào, quá may mắn.

Khi Lâm Phàm sắp tiến vào bên trong thị trấn, hắn hít sâu một hơi. Hắn có thể cảm thấy được trong không khí có virus tồn tại. Tuy rằng không thể sống sót ngoài không khí bao lâu nhưng khi gặp phải người sống đều sẽ điên cuồng bám vào. Tuy nhiên, nó vừa mới tiến vào trong cơ thể hắn thì đã bị một đoàn lửa thiêu đốt.

Nói đùa, chẳng lẽ kiến thức phân loại võ hiệp có thể yếu được chắc?

Khi người trong thị trấn phát hiện ra Lâm Phàm thì đều kinh ngạc, không biết người này từ bên ngoài tiến vào như thế nào, hơn nữa còn không dùng một chút biện pháp bảo hộ nào. Người này tới đây làm gì?

“Xin chào mọi người, xin hỏi trưởng trấn của mọi người có ở đây không?” Lâm Phàm hỏi.

"Anh là ai? Ông Ngưu trưởng trấn cũng bị nhiễm bệnh, hiện tại đang nghỉ ngơi ở trong phòng, ý thức tương đối mơ hồ." Một người dân thị trấn nói.

Nghe được fan của mình đã có ý thức mơ hồ. Thôi quên đi, xem ra phải đuổi kịp tiến độ một chút.

"À, tôi tới chữa bệnh cho mọi người, xem rốt cuộc bệnh cúm này là gì." Lâm Phàm nói.

Người dân thị trấn sửng sốt, rõ ràng có chút không dám tin và cũng không biết nên nói cái gì.

"Trong trạm y tế này còn có bác sĩ nào không?" Lâm Phàm hỏi.

"Có, có! Nhưng chỉ có một bác sĩ ở đây. Các y tá và bác sĩ khác đều bị nhiễm bệnh rồi." Một người dân thị trấn nói.

Lâm Phàm không hỏi nhiều nữa, đi thẳng vào trong trạm y tế. Khi hắn bước vào cửa chính đã nhìn thấy một vị bác sĩ có bước chân suy nhược đeo khẩu trang, đang truyền nước cho người dân. Bản thân ông ấy thật ra cũng bị nhiễm bệnh rồi, chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

"Không sao đâu, tất cả mọi người yên tâm, nhất định sẽ ổn thôi." Vị bác sĩ này vừa truyền nước cho bệnh nhân vừa nói, cổ họng cũng đã hơi khàn khàn, không biết là bởi vì bị lây nhiễm hay là bởi vì trấn an người dân nên nói quá nhiều dẫn đến như vậy.

"Đúng, sẽ ổn thôi." Lâm Phàm đứng bên cạnh nói.

Người bác sĩ kia ngẩng đầu muốn nhìn xem là ai tới. Chỉ là khi nhìn thấy khuôn mặt đối phương thì triệt để ngây người. Sau đó, ông ấy mạnh mẽ kéo khẩu trang xuống, sắc mặt đỏ bừng hưng phấn nói: "Lâm đại sư, sao ngài lại tới đây?”

Ông ấy là bác sĩ trong thành phố, ban đầu còn mặc quần áo bảo hộ để chữa bệnh cho người dân, nhưng sau đó bị nhiễm bệnh nên đã lập tức không mặc nữa. Dù sao thì mặc hay không cũng giống nhau, không có tác dụng gì khác cả.

Còn về Lâm đại sư. Bây giờ, trong số các bác sĩ ở bệnh viện thì có mấy người không biết Lâm đại sư chứ. Trong suy nghĩ của các bác sĩ cơ sở bọn họ, hắn chính là thần y.

Lâm Phàm vỗ vai đối phương: "Biết chuyện ở đây nên tôi lập tức tới. Được rồi, chỗ còn lại giao cho tôi, tôi sẽ chơi đùa thật tốt với bệnh cúm này. Để tôi xem rốt cuộc nó là cái gì mà lại có thể tra tấn nhiều người như vậy, thật sự là không ngoan mà.”

Phốc ha ha.

Bác sĩ bị Lâm đại sư nói đến bật cười, sau đó thân thể nhũn ra, muốn ngã xuống đất. Lâm Phàm nhanh tay đỡ lấy, đưa ông ấy ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi: "Ông cứ nghỉ ngơi thật tốt, để tôi làm là được rồi.”

"Lâm đại sư, tất cả dựa vào ngài." Ông ấy có lòng tin không gì sánh kịp đối với Lâm đại sư, cảm thấy Lâm đại sư tới thì tất cả mọi chuyện đều không thành vấn đề nữa.

Lâm Phàm gật đầu, đi vào trong trạm y tế, nhìn xem có những thiết bị gì. Nếu như trang bị đầy đủ thì sẽ dùng thiết bị phân tích một chút. Thế nhưng hắn nhìn một vòng lại chẳng thấy gì nên thoáng có chút đáng tiếc.

Sau đó, hắn đi tới trước mặt một người bị nhiễm bệnh bắt mạch, kiểm tra tình trạng hoạt động trong cơ thể bệnh nhân. Cùng lúc, virus này theo không khí trực tiếp tiến vào trong cơ thể.

Hắn không giết chết, mà là dùng chân khí trong cơ thể bao bọc những con virus này lại, chậm rãi quan sát và phân tích, xem rốt cuộc virus này có thể giải quyết bằng cái gì.

Sau khi đạt được kiến thức phân loại lớn võ hiệp, hắn có thêm các loại công pháp khác, tùy ý chuyển đổi thuộc tính của các loại chân khí.

Bình Luận (0)
Comment