Chương 1701: Chờ đợi
Thời gian trôi qua từng phút một.
Trong mắt người khác, Lâm đại sư là đang bắt mạch và suy xét, chứ không biết là ở trong cơ thể của hắn đã hình thành một trận chiến trường, chia thành các khu vực, mỗi một khu vực đều có virus tồn tại. Mà bây giờ, hắn đang dùng đủ các biện pháp, không ngừng thử nghiệm để xem nên tiêu diệt virus này như thế nào.
Lúc này, Lâm Phàm đứng lên cầm lấy điện thoại gọi cho Minh Thanh, nói rất nhiều dược liệu thuốc trung y, bảo ông ấy đi mua.
Sau khi Triệu Minh Thanh biết được tin tức, dưới sự dẫn dắt của Lý Trùng thì lập tức chạy tới hiệu thuốc ở trên huyện.
Khi bọn họ đến hiệu thuốc ở huyện, bên trong đã chật kín từ lâu, đứng đầy người.
"Sao kim ngân hoa lại đắt như vậy, trước kia không phải chỉ chín mươi đồng một kg sao? Sao giờ đã là năm trăm bốn mươi đồng rồi? Tăng nhanh thế!”
Nhân viên bán thuốc mặt không chút thay đổi, rất bình tĩnh nói: "Ở đâu cũng là giá này, muốn mua thì mua nhanh đi, sắp không còn nữa rồi. Hơn nữa, ngày mai có khi lại là giá khác đấy.”
"Sáu đồng một hộp rễ Lam Sơn giờ cũng bán ba mươi đồng, cái này quá đắt rồi."
Khi người dân đến hiệu thuốc mua thuốc, trong nháy mắt nhìn thấy giá cả này thì tất cả đều choáng. Họ nhìn thấy những tin tức trên WeChat nên mới đến mua thuốc để phòng ngừa. Nhưng bây giờ giá cả tăng chóng mặt làm họ không biết phải nói gì.
Triệu Minh Thanh nghe thấy tình huống bán thuốc bừa bãi này thì định đi lên lý luận với nhân viên. Nhưng nghĩ đến lão sư bây giờ còn đang chờ thuốc của mình nên đành nhịn xuống, đi tới trước quầy nói tên một đống dược liệu trung y.
Nhân viên tiếp đãi Triệu Minh Thanh kia hơi kinh ngạc. Người khác đều mua những loại thuốc kia nhưng ông lão này lại mua những thứ khác, không thể không nói: "Ông lão à, những loại thuốc này vô dụng. Những loại thuốc kia mới có thể phòng ngừa.”
"Sao cậu nói nhiều lời vô nghĩa vậy, bảo lấy thì lấy đi." Triệu Minh Thanh tức giận nói.
Nhân viên công tác vừa nghe thấy ông lão này chảnh chọe thì nhất thời vỗ bàn: "Không bán.”
Lý Trùng nhìn thấy tình huống này thì lập tức vung giấy tờ tùy thân ra: "Lấy cho tôi. Hiệu thuốc tư nhân các anh thật sự là vô lương tâm, chờ chuyện này qua đi thì tôi sẽ cho các anh biết thế nào là lợi hại.”
Nhân viên công tác vốn còn muốn cãi nhau vài câu với Lý Trùng nhưng vừa nhìn thấy giấy tờ tùy thân của anh ta thì ngây người. Sau đó cúi đầu không dám nói thêm gì nữa mà thành thành thật thật lấy thuốc.
"Lấy đồ thật cho tôi, nếu lấy đồ giả làm chậm trễ sự việc, trách nhiệm này các cậu gánh không nổi đâu." Lý Trùng chính là người trong huyện, cũng là lãnh đạo một đơn vị nào đó nên giọng điệu cũng vô cùng nghiêm khắc.
Ông ta đã nghĩ kỹ rồi, chờ chuyện này qua đi, ông ta nhất định phải bắt chẹt những hiệu thuốc này.
Sau khi thuốc trung y đã được chuẩn bị xong, hai người vội vàng rời đi.
Thị trấn Hoàng Vân.
Lâm Phàm ngồi ở đó lắc đầu, cười khổ một tiếng.
"Thật sự là bệnh cúm này lợi hại đó nha. Bổn đại sư toàn lực ứng phó cũng mất tận một giờ, cũng có chút bản lĩnh. Thế nhưng cũng dừng lại ở đây thôi."
Vấn đề được giải quyết. Con virus này thật sự mạnh mẽ, có thể chống đỡ trong tay hắn tận một giờ.
Đến bây giờ cuối cùng cũng tìm được biện pháp.
Còn lại chính là chờ Triệu Minh Thanh đưa thuốc trung y tới, để xem hiệu quả như thế nào.
Reng reng!
Điện thoại reo. Hắn trả lời điện thoại.
Triệu Minh Thanh hưng phấn nói: "Lão sư, thuốc đã mua về, bây giờ tôi sẽ vào đưa cho lão sư.”
Lâm Phàm sửng sốt: "Ông vào đây làm gì? Dùng máy móc đưa vào không phải được rồi sao?”
"Lão sư, người đã giải quyết được bệnh cúm này thì tôi vào thật ra cũng không có việc gì. Huống hồ, việc sắc thuốc gì đó cũng cần giúp đỡ đúng không?" Triệu Minh Thanh nói. Ông ấy rất tín nhiệm lão sư của mình. Tuy rằng còn chưa tiến hành thử nghiệm thế nhưng ông ấy vẫn tin rằng, chỉ cần lão sư nói đã giải quyết được thì chắc chắn là chữa được, tuyệt đối không có bất cứ nghi ngờ nào.
Lâm Phàm suy nghĩ một chút: "Được, vậy ông vào đi.”
Không chỉ có Triệu Minh Thanh rất tín nhiệm Lâm Phàm mà ngay cả chính hắn cũng vô cùng tín nhiệm chính mình. Bệnh cúm này thật sự là đã giải quyết xong, căn bản sẽ không có vấn đề gì.
Bên ngoài.
Triệu Minh Thanh cầm thuốc, muốn tiến vào thị trấn Hoàng Vân.
Lý Trùng thì có chút lo lắng, muốn ngăn cản hành vi này của đối phương. Nhưng đối phương nói là lão sư đã giải quyết rồi, hơn nữa cũng cần ông ấy đi vào hỗ trợ. Thế này thì còn biết nói gì nữa, cuối cùng chỉ có thể hy vọng mọi việc là đúng sự thật.
Về việc Lâm đại sư đến, ngay từ đầu ông ta thật sự rất vui mừng, nhưng về sau mỗi một phút trôi qua thì ông ta đều vô cùng lo lắng. Cho đến bây giờ, trong lòng ông ta vẫn đang cầu nguyện, chuyện này nhất định phải thành công.
Nhưng khi chưa nhìn thấy kết quả cuối cùng, ngoại trừ Lâm đại sư và Triệu Minh Thanh thì chẳng ai dám nói ra rằng chuyện này đã được giải quyết.
"Anh nói xem có thật là đã giải quyết rồi không?" Một nhân viên hỏi.
Lý Trùng lắc đầu: "Không biết, chờ đi. Nếu thật sự thành công thì quá tốt rồi.”
Không ai muốn nhìn thấy mọi thứ phát triển đến mức độ không thể khắc phục. Tất cả đều hy vọng vấn đề này có thể được giải quyết.
Cho dù là chính miệng Lâm đại sư nói ra nhưng khi chưa nhìn thấy hiệu quả chữa bệnh cuối cùng thì ông ta vẫn sẽ không tin tưởng.