Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1702 - Chương 1702 - Thử Thuốc

Chương 1702 - Thử thuốc
Chương 1702 - Thử thuốc

Chương 1702: Thử thuốc

Triệu Minh Thanh tiến vào thị trấn Hoàng Vân, ông ấy cũng cảm thấy mùi trong không khí của thị trấn này thật sự quá khó chịu. Hơn nữa, lúc nhìn thấy những người dân xung quanh, lần đầu tiên ông cảm nhận được sự kinh khủng của bệnh cúm này.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của những người dân kia, trông không có sức lực gì cả, dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Ông biết rằng, việc này phải nhanh chóng giải quyết.

Bên trong trạm y tế.

Triệu Minh Thanh nhìn thấy lão sư ngồi ở đó, vội vàng đi tới: "Lão sư, tất cả đều ở đây.”

"Ừm, theo tôi đi sắc thuốc đi." Lâm Phàm nói.

Lúc này bác sĩ nằm ở đó, hỏi: "Lâm đại sư, thế nào rồi?”

Lâm Phàm cười nói: "Yên tâm đi, rất nhanh sẽ không có vấn đề gì nữa. Các ông ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tôi đi sắc thuốc.”

Bác sĩ này vừa nghe lời này thì nhất thời sửng sốt: "Lâm đại sư, đã giải quyết xong rồi à?”

Lâm Phàm cười cười gật đầu với bác sĩ này. Hắn cũng không nói là đã giải quyết hay chưa. Làm như vậy là sợ người dân kích động quá mức, từ đó ảnh hưởng đến việc sắc thuốc. Dù sao cũng không ai bằng lòng nhìn người khác khỏi bệnh còn mình thì không.

Hơn nữa nơi này bệnh nhân thật sự quá nhiều, chỉ dựa vào hai người hắn và Triệu Minh Thanh thì làm sao có thể lập tức làm ra nhiều thuốc như vậy. Cho nên trước tiên chữa khỏi cho một người đã, như vậy chuyện còn lại sẽ đơn giản hơn nhiều.

Trên internet!

Cư dân mạng đang thảo luận về một tin tức nóng.

"Mẹ kiếp, không dám tưởng tượng, bây giờ thuốc này lại bán quá đắt rồi."

"Đúng vậy, hôm nay tôi đến hiệu thuốc chuẩn bị mua chút thuốc trên WeChat nói, anh biết người ta nói gì với tôi không? Bọn họ nói, thuốc này đã tạm thời hết hàng, muốn mua thì ngày mai lại đến mua, các anh nói xem có kinh khủng hay không?”

"Của anh mà kinh khủng cái gì? Chuyện của tôi còn kinh khủng hơn, chỗ tôi thuốc tăng gấp năm lần giá bình thường kìa, cái này mẹ nó coi như là cướp tiền cũng không cướp như vậy.”

"Các anh có xem không phần sau của video đó không? Người bị lây nhiễm ở thị trấn Hoàng Vân kia rất nhiều, tôi cảm thấy chắc chắn sẽ có người từ trong trấn chạy ra ngoài. Nếu chạy ra thì phải làm sao bây giờ?"

Trên mạng thảo luận khí thế ngất trời. Đối với một số nhà buôn thuốc mà nói thì lại rất sảng khoái.

Trong nhóm nhỏ của các nhà phân phối thuốc.

"Ha ha, kiếm nhiều tiền chết đi được, thật sự là nhiều chết đi được. Kim ngân hoa bây giờ tăng giá gấp năm lần, rễ Lam Sơn hiện tại cũng tăng gấp năm lần. Tôi thấy ngày mai còn có thể tăng thêm một chút nữa."

"Chắc chắn phải tăng lên, bây giờ lòng người đã hoảng loạn, thuốc của chúng ta có thể tăng cao hơn nữa trước khi bệnh này được chữa khỏi.”

"Xưởng thuốc bên kia sắp ngừng sản xuất rễ Lam Căn rồi."

"Tình huống gì vậy? Sao lại ngừng sản xuất?”

"Bởi vì thuốc trung y tăng cao, bên kia chế tạo một hộp rễ Lam Căn sẽ tổn thất 95 đồng. Những nhà máy dược liệu chính quy của bọn họ phải chịu sự quản lý của quốc gia, làm sao có thể để cho bọn họ tăng giá được chứ."

"Bây giờ ở hiệu thuốc, mỗi ngày có không biết bao nhiêu người đến xếp hàng mua thuốc. Tuy nhiên tôi bảo nhân viên nói thẳng rằng bây giờ thuốc đã hết, tôi định qua một hai ngày nữa thì lại lấy ra, bán với giá cao."

"Vậy là chắc chắn rồi, phải làm như loại thuốc này rất khan hiếm, như vậy mới có thể cho những người dân biết, nếu cứ tiếp tục do dự thì chẳng còn gì để mua cả."

"Đúng vậy, bây giờ tôi đã bắt đầu tích trữ một lượng lớn hàng hóa. Trước khi chuyện này chưa bị phơi bày, tôi đã mua một đống lớn từ nhà cung cấp thảo dược trung y, hơn nữa còn mua được với giá trước kia nữa."

"Tôi mua từ một công ty thảo dược trung y ở bên Thượng Hải, nghe nói đến bây giờ công ty kia còn chưa tăng giá, cũng không biết nghĩ như thế nào."

"Có thể người ta muốn tích đức."

"Ha ha, chỉ cần bệnh cúm này còn chưa được giải quyết thì giá cả này sẽ không giảm xuống. Theo tôi đoán, làn sóng cúm này còn phải kéo dài gần một hai tháng nữa."

Thị trấn Hoàng Vân.

Lâm Phàm và Triệu Minh Thanh vất vả vô cùng, đối với những loại thuốc trung y này, Triệu Minh Thanh rất nghiêm túc, sợ xảy ra vấn đề gì đó.

"Minh Thanh, ông đi đỡ bác sĩ kia lại đây, để cho anh ta dùng thử xem tình huống thế nào." Lâm Phàm nói.

Triệu Minh Thanh gật đầu, sau đó vội vàng đi ra ngoài, đỡ bác sĩ nhiễm bệnh kia vào.

“Lâm đại sư, đây là thuốc chữa bệnh à?” Bây giờ không có ai ở đây, bác sĩ này cũng vội vàng hỏi.

Lâm Phàm: "Bản thân tôi biết là chữa được rồi, nhưng còn phải xem hiệu quả của sau khi anh dùng như thế nào đã, đến thử một lần đi.”

Bác sĩ này không chút do dự, cũng rất tín nhiệm Lâm đại sư. Anh ta bắt đầu chậm rãi uống thuốc. Bát thuốc trung y này có hơi nóng, tâm tình của anh ta giờ cũng rất kích động, chỉ hy vọng thuốc này thật sự có thể có ích, giải quyết triệt để bệnh cúm này.

Đến lúc đó, loại khủng hoảng này cũng hoàn toàn tiêu tán.

Bình Luận (0)
Comment