Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1703 - Chương 1703 - Không Cần Nghiên Cứu Nữa

Chương 1703 - Không cần nghiên cứu nữa
Chương 1703 - Không cần nghiên cứu nữa

Chương 1703: Không cần nghiên cứu nữa

Thuốc thì chắc chắn sẽ không có hiệu quả ngay lập tức, còn phải có thời gian để nó phát sinh tác dụng trong cơ thể.

"Minh Thanh, ông đi xem những người bệnh tương đối nghiêm trọng, gọi bọn họ tới đây thử một lần." Lâm Phàm nói.

"Tôi biết rồi, lão sư." Triệu Minh Thanh lại đi ra ngoài. Nhưng trước khi đi ra ngoài, ông ấy cũng uống không ít thuốc. Tuy rằng ông ấy còn chưa phát bệnh nhưng thật sự là đã bị lây nhiễm.

Rất nhanh đã có mười mấy bệnh nhân nghiêm trọng đi đến. Ngay từ đầu, họ cũng không biết đây là tình huống gì, nhưng dưới sự bảo đảm của bác sĩ, biết sau khi dùng thuốc này có thể làm cho thân thể khôi phục lại thì cũng không do dự nữa, lập tức bắt đầu uống thuốc.

Triệu Minh Thanh n: "Lão sư, cái này phải đợi đến khi nào?”

Lâm Phàm: "Bây giờ tôi chỉ biết là thuốc này rất hữu dụng, còn hiệu quả thì phải sáng mai mới có thể biết được.”

"À." Triệu Minh Thanh gật đầu, xem ra chỉ có thể chờ đến ngày mai.

Ngày hôm sau.

Vị bác sĩ từ bệnh viện thành phố kia, khi biết mình bị nhiễm bệnh thì rất sợ hãi nhưng vẫn có thể tiếp nhận. Bởi vì anh ta biết rõ nơi này bùng phát bệnh cúm mà mình còn đến trạm y tế làm việc nên cũng đã chuẩn bị tốt tư tưởng.

"Đau đầu quá."

Mã Dũng tỉnh lại trên giường khẽ sờ đầu. Trong lúc bất chợt, tay anh ta ngừng ở giữa không trung, mắt mở to, giống như là không dám tin.

Ngày hôm qua anh ta vẫn còn mê man, toàn thân không có khí lực mà bây giờ vừa tỉnh dậy đã phát hiện toàn thân tràn ngập sức lực, đầu óc cũng tỉnh táo lên rất nhiều.

Hiệu quả, thực sự có hiệu quả.

Anh ta không chút do dự, lập tức mặc quần áo rồi xuống giường, đẩy cửa ra róng gióng hô to: "Giải được rồi. Giải được bệnh cúm rồi, tôi khỏe lại rồi!”

Khi anh ta đi ra ngoài, những người đã uống thuốc ngày hôm qua đang tập hợp xung quanh trạm y tế.

Ngưu Đại Minh cũng là một trong số những người uống thuốc. Ông ta là trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân, nếu như khôi phục lại thì sẽ giúp ít được nhiều hơn vì ông ấy quen thuộc với tình hình thị trấn. Đồng thời cũng sẽ giúp khống chế tình hình tốt hơn.

Hầu như mỗi ngày, Lý Trùng đều không trở về. Buổi tối, lúc mệt thì ở trong xe nghỉ ngơi. Phong tỏa nơi này chia làm hai ca, buổi tối một đợt người, buổi sáng một đợt người.

Họ tin người trong thị trấn sẽ không chạy trốn, nhưng chỉ sợ có người không sợ chết lẻn từ bên ngoài vào, sau đó vụng trộm đi ra. Nếu thật sự có người như vậy thì sẽ mang bệnh cúm ra bên ngoài, điều này thật sự không tốt.

Ngưu Đại Minh đi đến chiếc xe phía đầu thị trấn hô to: "Bệnh cúm được chữa rồi, mọi người tốt rồi, sức khỏe đã ổn định trở lại.”

Lúc giọng nói này truyền đến, Lý Trùng đang nhắm mắt nghỉ ngơi thì đột nhiên tỉnh lại rồi lập tức xuống xe. Anh mắt ông ta nhìn về phía cửa thị trấn. Khi nhìn thấy Ngưu Đại Minh tinh thần phấn chấn đứng ở đằng xa thì ngây người.

Sau đó ông ta vui vẻ nhảy dựng lên, ngón tay chỉ vào phía trước, hô to với những người xung quanh: "Mọi người nhìn kìa, vậy là tốt rồi.”

Biểu cảm ông ta vui đến mức dường như sắp khóc.

Ông ta là lãnh đạo huyện nên áp lực thật sự rất lớn. Dù sao thị trấn Hoàng Vân cũng là địa phương mà họ quản lý. Chuyện này xảy ra khiến tinh thần của tất cả mọi người đều căng thẳng, nếu lưu truyền ra bên ngoài thì thật sự sẽ xảy ra chuyện lớn.

Bây giờ nghe thấy những người bị cảm cúm đã tốt lên, sao ông ta có thể không vui cho được chứ.

"Tốt, tốt rồi. Bây giờ tôi sẽ liên hệ với cấp trên." Lý Trùng hô to, sau đó suy nghĩ một chút cũng không sợ nguy hiểm mà xuyên qua hàng rào, chạy thẳng tới.

"Lâm đại sư, phương thuốc này là gì? Để bây giờ tôi báo cáo lên trên cho họ lấy dược liệu tới.” Lý Trùng nói.

Lâm Phàm cười, lấy phương thuốc ra: "Ở đây, đều là thuốc trung y. Anh bảo người phía trên nhanh chóng đưa thuốc tới đây, cũng tăng thêm người đến để sắc thuốc.”

Lý Trùng không chút do dự, lập tức truyền tin tức này đến phía trên. Trong giờ phút quan trọng này thì nhất định phải nói hết sự tình với lãnh đạo cấp trên trước, để cho họ nhanh chóng phái nhiều người tới hơn nữa.

Phòng nghiên cứu.

Một đám chuyên gia đang ngày đêm nghiên cứu. Khoảng thời gian này đối với bọn họ dường như là đang chạy đua với tử thần, một khắc cũng không thể buông lỏng.

"Tôi phát hiện ra có một vấn đề trong này, tuy nhiên cũng không phải quan trọng nhất. Loại virus này có lẽ là đến từ động vật." Một chuyên gia phân tích, sau đó nói.

"Được rồi, chuyện quan trọng nhất lúc này là nhanh chóng giải quyết vấn đề này. Thời gian cho chúng ta đã không còn nhiều lắm rồi."

"Ừm, đang cố gắng. Tôi tin là một đám người chúng ta làm việc cùng nhau sẽ nhất định giải quyết triệt để bệnh cúm này."

Lúc này, phòng nghiên cứu có một người phụ trách tới.

Các chuyên gia đi ngang qua người phụ trách này đều gật đầu: "Chủ nhiệm Hoàng."

Chủ nhiệm Hoàng gật đầu, tâm tình rất tốt, bước chân cũng không khỏi tăng nhanh. Khi ông ta nhìn thấy các chuyên gia bên trong cửa kính còn đang nghiên cứu thì nói với micro bên cạnh.

"Được rồi, dừng lại đi, không cần nghiên cứu nữa."

Bình Luận (0)
Comment