Chương 1704: Fan giả
Các chuyên gia đang nghiên cứu nghe được âm thanh này thì bất ngờ. Tổ trưởng trong đó không để ý tới mà trả lời ngay: "Sao lại không nghiên cứu nữa? Chúng ta sắp có kết quả rồi, chỉ cần phân tích ra thành phần của virus cúm này sẽ nhất định có thể tìm được biện pháp trị tận gốc.”
Các chuyên gia xung quanh nhìn tổ trưởng, trong lòng cũng bất đắc dĩ thở dài. Áp lực của tổ trưởng Dương rất lớn nên ông ta cũng rất liều mạng.
Chủ nhiệm Hoàng: "Thực sự không cần phải nghiên cứu nữa, bệnh cúm này đã được giải quyết rồi.”
"Cái gì?"
Tất cả các chuyên gia đều khiếp sợ, dường như không dám tin.
“Chủ nhiệm Hoàng, có phải phòng nghiên cứu nào đó đã phá giải được không?” Có người hỏi. Nhưng bọn họ cũng cảm thấy kỳ lạ, ngoại trừ bọn họ ở đây thì còn có thể có phòng nghiên cứu nào đang nghiên cứu nữa chứ? Dù sao thì bệnh nhân được phát hiện ra chính là ở đây.
"Không phải." Hoàng chủ nhiệm nói. Sau đó, ông ta suy nghĩ một chút, không giấu diếm nữa: "Lâm đại sư ở Thượng Hải tự mình đến thị trấn Hoàng Vân. Ở ngay bên trong thị trấn Hoàng Vân bên kia, lập tức đã nghiên cứu chế tạo ra được thuốc chữa.”
Khi lời này kết thúc, hầu hết mọi người đều sợ đến ngây người.
Nhất là tổ trưởng Dương lại càng không dám tin nói: "Làm sao có thể! Chúng ta có nhiều người như vậy nghiên cứu mà cũng không nghiên cứu ra, một mình hắn làm sao có thể?”
Ông ta không thể tin vào điều này, bởi vì nó quá sai, sau đó ông ta lại vội vàng nói: "Không đúng, ông nói rằng đã nghiên cứu ra thuốc chữa. Cái này chưa được thử nghiệm, làm sao ông biết là đã nghiên cứu ra?”
Các chuyên gia xung quanh thấy tổ trương Dương kích động như vậy, trong lòng cũng hiểu được. Đây là do ông ta không muốn thua vị Lâm đại sư rất thần thánh được tuyên truyền trên mạng kia.
Dù sao người ta cũng là người đoạt giải Nobel Y học đầu tiên ở trong nước, hơn nữa còn là dựa vào trung y.
Đây là một loại đả kích không thể nghi ngờ đối với những người đã từng không coi trọng trung y.
Chủ nhiệm Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Lâm đại sư hôm qua vừa mới đến thị trấn Hoàng Vân. Ngày hôm qua, hắn cũng đã nghiên cứu ra phương thuốc. Nhưng vì thí nghiệm công hiệu của thuốc cho nên mới để đến hôm nay. Hơn mười bệnh nhân đã dùng thuốc trung y bên thị trấn Hoàng Vân đều đã khôi phục. Phần lớn người bên bệnh viện tỉnh đã đi qua đó hỗ trợ, tôi tới đây để thông báo cho các ông mà thôi. Trong khoảng thời gian này mọi người đã vất vả rồi, có thể trở về nghỉ ngơi.”
Mọi người nghe được những lời này của chủ nhiệm Hoàng xong thì ai nấy cũng há to miệng, vẻ mặt ngơ ngác. Chủ nhiệm Hoàng vừa mới nói cái gì vậy?
Lâm đại sư mới đến thị trấn Hoàng Vân ngày hôm qua.
Phương thuốc này cũng nghiên cứu ra ngày hôm qua luôn?
Mà hôm nay mới nói ra là bởi vì đã thí nghiệm qua. Làm sao có thể! Bọn họ có nhiều người lại nghiên cứu trong thời gian lâu như vậy còn chưa nghiên cứu ra nữa.
Nhưng Lâm đại sư này mới đi thị trấn Hoàng Vân được bao lâu? Vậy mà đã nghiên cứu ra phương thuốc. Thế này thì quá trâu rồi.
Chẳng lẽ bọn họ nhiều người như vậy cùng nhau cố gắng cũng thật sự không bằng Lâm đại sư người ta sao?
Chênh lệch này cũng quá lớn rồi. Ngày hôm qua vừa đến đã nghiên cứu ra phương thuốc. Đây rốt cuộc là phải có y thuật tới mức nào mới có thể nhanh như vậy chứ.
Lạch cạch.
Công cụ trong tay tổ trưởng Dương rơi xuống đất. Vẻ mặt ông ta ngơ ngác, giống như không cách nào tiếp nhận hiện thực này.
Làm sao có thể! Chẳng lẽ đám người mình thật sự có chênh lệch với Lâm đại sư kia lớn đến như vậy sao?
Không thể chấp nhận, không thể chấp nhận được.
Chủ nhiệm Hoàng nhìn tổ trưởng Dương cũng thở dài. Thật ra ông ta cũng muốn nói, có đôi khi người so với người thật sự tức chết người.
Mà Lâm đại sư lại một lần nữa dùng y thuật tinh diệu nói cho người đời biết, cái gì mới gọi là khủng bố.
"Lâm đại sư, thật sự cảm ơn anh rất nhiều." Ông Ngưu Trưởng trấn nắm tay Lâm Phàm rất cảm kích, ông ta không nghĩ tới Lâm đại sư thật sự tới đây.
Lâm Phàm nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, nhất thời cũng có chút mơ màng. Ông Ngưu Trưởng trấn mang đến loại cảm giác mộc mạc của người nông dân chất phác, không giống như một người thời thượng chút nào, vậy mà lại còn có thể theo đuổi idol, nên hắn bèn hỏi nhỏ: "Trưởng trấn Ngưu, ông thật sự là fan của tôi sao?”
Ngưu Đại Minh có chút xấu hổ nhưng vẫn gật đầu: "Đúng vậy, Ngưu Đại Minh tôi đây chính là fan ruột của anh.”
"Trưởng trấn Ngưu, từ trong mắt ông tôi có thể nhìn ra, ông đang nói dối tôi." Lâm Phàm cười nói, dù là thật hay không thì đều không có việc gì. Thật ra loại chuyện này, nếu như biết nghiêm trọng thế này thì e là hắn cũng sẽ không thể ngồi yên mặc kệ.
Ngưu Đại Minh không nghĩ tới mình lại bị Lâm đại sư phát hiện, không khỏi xấu hổ xoa đầu: "Lâm đại sư, thật xin lỗi. Thật ra tôi là fan giả của cậu, tôi xem Weibo nên biết anh là một người rất lợi hại. Tôi là trưởng trấn của thị trấn Hoàng Vân, có đôi khi cũng muốn làm fan của một số người lợi hại như cậu, sau này nếu thị trấn có vấn đề gì thì cũng dễ tìm kiếm sự giúp đỡ.”
…