Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1705 - Chương 1705 - Bệnh Cúm Đã Được Chữa Khỏi

Chương 1705 - Bệnh cúm đã được chữa khỏi
Chương 1705 - Bệnh cúm đã được chữa khỏi

Chương 1705: Bệnh cúm đã được chữa khỏi

"Ngày đó tôi gọi điện thoại cho cậu là vì thật sự không có biện pháp, tôi không thể nhìn người dân trong thị trấn cứ mãi bị bệnh tật dày vò..."

"Được rồi, được rồi, trưởng trấn Ngưu đừng nói nữa, bây giờ coi như ông là fan của tôi đi. Sau này nếu tôi lên Weibo mắng chửi người khác, ông phải nhớ kỹ chuyện hôm nay, chửi mắng người khác giúp tôi là được." Lâm Phàm cười nói.

Dù sao lăn lộn trên Weibo, khẳng định không thể thiếu những trận mắng chửi nhau. Nếu như có thêm một ít fan, vậy sau này trong những trận chiến mắng chửi đó hắn cũng sẽ nhiều hơn một phần thắng.

"Nhất định, nhất định, sau này anh chính là ân nhân của Ngưu Đại Minh tôi." Ngưu Đại Minh nói.

Bây giờ, cuối cùng đã đánh hạ được bệnh cúm, sức khỏe của người dân thị trấn không còn vấn đề gì nữa.

Lý Trùng vẫn đứng ở bên cạnh nhìn, giờ phút này cũng nắm tay Lâm Phàm, nói: "Lâm đại sư, tôi thay mặt cho nhân dân toàn huyện cảm ơn ngài, nếu như không phải có ngài, cũng không biết khi nào bệnh cúm này mới có thể chữa khỏi. Mà cũng không biết, những người dân thị trấn kia có thể kiên trì hay không.”

"Khách khí rồi." Lâm Phàm cười nói, đối với những lời cảm ơn này, hắn cũng đã tiếp nhận không ít. Hơn nữa tối hôm qua nghỉ ngơi coi như là không tệ nên tinh thần hắn rất tốt.

"À, đúng rồi, tôi thấy chuyện này hình như gây ra ảnh hưởng rất lớn trên mạng, bây giờ tôi sẽ đăng weibo ngay, để cho dân chúng lý trí một chút." Lâm Phàm nói.

Thật ra thì hắn cảm thấy mình đăng weibo còn có sức thuyết phục hơn so với đơn vị chính phủ đăng weibo.

Nói đến chuyện này, Lý Trùng cũng nghĩ đến một chuyện.

"Chuyện lần này qua đi, tôi phải đến mấy hiệu thuốc trong huyện xử lý một chút. Họ vậy mà dám tăng giá, hơn nữa rõ ràng là có người cố ý thổi phồng giá thuốc."

Triệu Minh Thanh trải qua chuyện mua thuốc ngày hôm qua cũng cảm thấy chuyện này tương đối nghiêm trọng. Đối với dân chúng bình thường mà nói, họ làm sao mà biết được tình huống sự việc, chỉ là bị những tin tức trên mạng kia dọa cho sợ nên nhất định sẽ vì an toàn của mình mà tính toán.

Mà điều này làm cho một vài phần tử trục lợi nhân cơ hội này mà nâng cao giá thuốc, kiếm được lợi nhuận lớn.

Chấn chỉnh, thật sự cần phải chấn chỉnh, hơn nữa còn phải ra sức chấn chỉnh. Chỉ có như vậy, mới có thể cho bọn họ biết mức độ nghiêm trọng của chuyện này.

Lâm Phàm cũng không do dự, lập tức mở Weibo ra, lên ý tưởng một chút rồi bắt đầu dán vào màn hình.

"Bệnh cúm ở thị trấn Hoàng Vân đã được tôi giải quyết, cho nên tôi đặt tên nó là 'Cúm một giờ'. Nó đã được tôi giải quyết triệt để, cho nên đại đa số người dân không cần lo lắng, tình huống ở thị trấn Hoàng Vân qua hôm nay sẽ triệt để chấm dứt. Về phần thuốc bán trong hiệu thuốc, nó không có bất kỳ tác dụng gì nên mọi người không cần mua."

Rất đơn giản, hơn nữa hắn cũng tiến hành đặt tên cho bệnh cúm này. Dù nói như thế nào thì đây cũng là tự hắn chữa trị, cho nên hắn có quyền đặt tên.

Khi weibo được đăng lên, khu bình luận ngay lập tức nổ tung.

“???”

“Tôi mẹ nó mới bỏ ra mấy trăm nghìn mua thuốc, mà bây giờ Lâm đại sư anh nói với tôi là bệnh đã được anh giải quyết.”

"Mẹ kiếp, may mắn trước khi mua thuốc xem Weibo một chút, không thì đúng là phí tiền rồi, anh không biết thuốc này đắt bao nhiêu đâu."

"Lâm đại sư tốt quá, những người buôn gian bán lận này gặp Lâm đại sư chính là tìm đường chết.”

"Dọa chết người rồi. Thế nhưng Lâm đại sư lợi hại quá, chỉ cần anh xuất mã, vậy thì không có chuyện không giải quyết được."

Một thành phố nào đó.

Một hiệu thuốc nhân dân. Lúc này, trước cửa hàng có rất nhiều người xếp hàng. Những người này đều đến mua thuốc, nguy cơ bị bệnh cúm làm cho họ cảm thấy sợ hãi, cho nên vì sự an toàn của bản thân và người nhà. Cho dù thuốc này có đắt như thế nào thì họ đều phải mua một ít phòng ngừa.

"Người phía trước mua ít thôi, để lại cho chúng tôi một chút."

"Đúng vậy, anh mua nhiều như vậy làm gì, trong nhà chúng tôi cũng đang cần."

"Ôi, bệnh cúm này bảo đến là đến, chẳng phải là muốn mạng người sao?"

Ông chủ hiệu thuốc nhìn thấy tình huống này, trong lòng rất là sảng khoái. Phát tài, con mẹ nó phát tài.

Nếu những loại thuốc này bán hết toàn bộ thì cái túi này thật sự phồng to rồi.

Nghĩ đến những lão đại trong nhóm vậy mà độn giá lên cao ngất ngưỡng, ông ta cảm thấy rất bội phục. Lúc này, tâm tình của ông ta rất tốt, sau đó tâm tình khoái trá mở WeChat ra, phát ngay một cái bao lì xì.

"Số tiền không nhiều lắm, chúc mọi người vui vẻ."

Bao lì xì vừa tặng ra, trong nháy mắt bị cướp sạch.

"Ha ha, xem ra lão Hà kiếm được rất vui vẻ nha."

"Cái này còn có thể không vui được chắc, bắt kịp thời điểm tốt này, thế mà bán được hết toàn bộ thuốc, chỉ giữ lại một ít chờ bán cho đợt sau. Đến lúc đó mới là thời điểm chân chính kiếm tiền, bây giờ đây mới chỉ là đánh nhỏ lẻ mà thôi.”

"Cảm ơn ông chủ lớn nhắc nhở. Yên tâm đi, thuốc này trên cơ bản tôi đều giữ lại cả chờ đến đoạn thời gian sau mới bán ra."

Bình Luận (0)
Comment