Chương 1706: Lão sư, lần này tôi không học được gì cả
Ngay khi ông ta trò chuyện rất vui vẻ với những người trong nhóm, một giọng nói đã phá vỡ sự phấn khích của ông ta.
Trong đám đông, một thanh niên nhìn vào điện thoại di động rồi đột nhiên gào thét.
"Mẹ kiếp, mua cái rắm gì nữa. Lâm đại sư đã trị được khỏi bệnh cúm kia rồi. Hơn nữa hắn còn nói, mấy loại thuốc đề phòng này chẳng có một chút tác dụng phòng ngừa nào với bệnh cúm này cả."
"Cái gì? Bệnh cúm đã được chữa khỏi á?”
"Má ôi! Lợi hại quá! Y thuật của Lâm đại sư cũng quá mạnh rồi. Thế mà đã chữa trị được bệnh cúm này."
"Ha ha, mọi người về nhà lên mạng đi, dọa tôi giật nảy mình. Chữa cũng chữa được rồi, còn mua thuốc cái gì nữa.”
"Hiệu thuốc này thật sự là lòng dạ đen tối, sau này không tới đây mua thuốc nữa."
"Tôi cũng vậy, thừa dịp này lại kiếm tiền khổ cực của chúng ta."
Không bao lâu sau, đội ngũ vốn dày đặc đột nhiên tiêu tán. Người xếp hàng đều tự mình rời đi. Hơn nữa lúc rời đi đều tỏ ra giận dữ với hiệu thuốc này, rất là khinh thường đối với loại hành vi của hiệu thuốc.
Ông chủ hiệu thuốc nhìn cảnh trước mắt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì nữa.
Mà khi cầm lấy điện thoại di động, muốn nói tình huống này với người trong nhóm một chút thì lại phát hiện trong nhóm bây giờ đang kêu rên một mảnh, toàn bộ đều đang nói chuyện này.
"Mẹ kiếp, Lâm đại sư chó má này, hắn đây là không muốn cho chúng ta đường sống đây mà."
"Ông đây tích trữ nhiều hàng như thế này, tìm ai bán được bây giờ."
......
Những người buôn bán thuốc số lượng lớn đang kiếm lời thì gần như phát khóc, nên họ thực sự rất ghét vị Lâm đại sư này. Đây hoàn toàn chẳng phải là lấy đi cơ hội phát tài của bọn họ sao, bởi đây rõ ràng là cơ hội tốt như vậy, nhưng hiện tại bệnh cúm đã được trị khỏi.
Nếu để cảm cúm bay một lúc thì lợi nhuận sẽ kiếm được bao nhiêu đây. Mới mấy ngày nay, dịch cúm vẫn chưa đến đỉnh điểm nên nhiều đại lý dược phẩm đang tích trữ thuốc chuẩn bị bán với giá cao khi dịch cúm bùng phát. Một hộp thuốc tăng gấp mười lần tuyệt đối không thành vấn đề. Do có quá nhiều người mua, cung vượt cầu nên giá tăng là hiện tượng bình thường trên thị trường, nhưng giờ đây mọi thứ đã đổ vỡ.
" Ôi trời, tôi phải tự sát mất thôi, tôi đã tích trữ thuốc hơn hai trăm ngàn tệ, bây giờ ai sẽ mua đây?"
"Hai trăm ngàn mà đã kêu la, tôi đã tích trữ ba trăm ngàn thì biết kêu ai đây?"
"Không phải chứ. Tôi thật sự muốn chém chết cái tên Lâm đại sư này. Hắn đang phá hủy thị trường của chúng ta."
"Đúng vậy, không có hắn thì lần dịch cúm này chúng ta nhất định có thể kiếm được rất nhiều tiền. Anh xem, dịch cúm đã trải qua mấy ngày rồi, nhưng mà vẫn không phá giải được nên hiển nhiên là có chút khó khăn."
"Tôi không xong rồi, việc buôn bán thuốc này thật sự không thích hợp với tôi, lần này thảm quá rồi."
Dưới Weibo của Lâm Phàm, đột nhiên có rất nhiều người mắng chửi, những lời mắng chửi này không thể giải thích được. Dù sao những người mắng chửi này so với lượng fan hâm mộ khổng lồ của hắn thì chỉ là muỗi, chỉ cần bọn họ ra tay thì có thể nói là kinh thiên động địa.
Thị trấn Hoàng Vân.
Lâm Phàm không định ở lại đây lâu nữa mà đang định vội vàng quay về Thượng Hải, nhưng trước khi đi hắn phải làm một việc nữa.
"Thị trưởng Ngưu, cái này cho ông." Lâm Phàm lấy ra một cái tượng điêu khắc gỗ nói.
Thị trưởng Ngưu nhìn tượng gỗ có chút khó hiểu hỏi : "Lâm đại sư, anh đây là?"
"Đồ chơi nhỏ mà thôi, tôi đưa cho ông để đeo ở trên người hoặc là để ở nhà đều có thể mang đến vận may cho ông. Ông không phải muốn đưa thị trấn thoát nghèo hay sao, có lẽ vật này có thể giúp được ông." Lâm Phàm cười nói.
Có thể nói thị trưởng Ngưu là một người rất hiền lành tốt bụng, nhưng người này có chút lam lũ. Mặc dù đã làm thị trưởng nhiều năm như vậy, cẩn trọng tỉ mỉ như thế mà thị trấn vẫn không thể phát triển được. Hơn nữa, có loại cảm giác càng vươn mình lên thì càng trở nên nghèo khó.
Đôi khi, cái gọi là phong thủy cũng có chút đạo lý trong đó.
Nhưng mà, nếu có cái tượng gỗ này của mình, những vấn đề liên quan đến phong thủy kia sẽ không còn nữa.
Thị trưởng Ngưu cầm tượng gỗ trong tay nói: "Được rồi, cảm ơn Lâm đại sư."
Lâm Phàm mỉm cười lên xe: "Được rồi mọi người, tôi đi trước đây. Đợi nhân viên y tế từ các tỉnh thành tới hỗ trợ sắc thuốc theo đơn thuốc của tôi thì mọi chuyện không còn vấn đề nữa."
"Lâm đại sư, anh không ở lại thêm sao?" Lý Trùng hô to.
"Không, đi thôi, tôi ở chỗ này không có việc gì, sẽ ảnh hưởng đến công tác của mọi người." Lâm Phàm phất phất tay rồi cùng Triệu Minh Thanh rời đi.
Hắn còn ở lại đây thì chỉ gây nên náo động mà thôi, không có tác dụng gì nữa. Cho nên tốt hơn hết là hắn tranh thủ quay lại Thượng Hải.
Trong xe.
Triệu Minh Thanh nhìn Lâm Phàm với vẻ mặt bất lực: "Lão sư, lần này tôi không học được gì cả."