Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1722 - Chương 1722 - Là Ai Khởi Xướng

Chương 1722 - Là ai khởi xướng
Chương 1722 - Là ai khởi xướng

Chương 1722: Là ai khởi xướng

Khi ông vừa nói mấy lời này, trong lòng mọi người thổn thức không thôi. Nghe đi, thế này không phải quá lộ liễu rồi à, không quen mà còn tặng cho ông quà lớn như vậy, thể diện phải lớn như nào người ta mới có thể tặng những thứ này.

Hơn nữa nhìn tình huống vừa rồi, hình như còn không thể không nhận quà.

Về phần bạn bè của con trai ông, chuyện đó càng không có khả năng, chắc chắn là đang khoe khoang rồi.

"Không phải chứ, con trai ông không phải mở một cửa hàng nhỏ ở Thượng Hải sao? Tại sao đám bạn bè này đều nhiệt tình như vậy, sinh nhật của ông mà đều đến tham dự, ghê thật đấy.” Trương Hào cười nói, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều có thể nhìn ra ý tứ trong lời này.

Ông Lâm cũng nghe ra ý tứ trong lời này, ông chỉ cười cười, cũng không phản bác.

Nếu như là người khác ông đã sớm phản bác, nhưng ở trước mặt những người bạn học cũ nhiều năm không gặp thì ông thật lòng không muốn nói gì, nếu tranh cãi với bạn học cũ vậy thì thật sự không có ý nghĩa.

Hoàng Đình ho khan một tiếng: "Ăn cơm, uống rượu đi, không nói chuyện này nữa, hẳn là bạn bè con trai lão Lâm rất nhiều.”

Nếu nhân vật lớn đã mở miệng, những bạn học này cũng sẽ không nói gì thêm. Thế nhưng trong mắt đều có ý tứ không cần nói cũng biết, đó chính là ông cứ khoác lác tiếp đi, chúng tôi tiếp tục lắng nghe.

Hôm nay là sinh nhật ông, ông nói cái gì thì chính là cái đó.

Dù sao thì sau lần này, bọn tôi cũng không liên lạc với ông nữa, đây rõ ràng là tới làm màu với chúng tôi mà.

Hơn nữa bọn họ nhìn Hoàng Đình, người ta cũng không nói gì, hiển nhiên cũng cho rằng không có khả năng.

Hiện tại không nói, chỉ là không muốn vạch trần mà thôi.

Trong phòng lớn, một đám người ngồi đó.

Mà Lâm Phàm lại mang vẻ mặt ngây ngốc nhìn mọi người: "Mấy người như này là muốn nghịch thiên sao? Tại sao tất cả mọi người chạy từ Thượng Hải tới đây rồi?”

Sau đó hắn chỉ vào Ngô Vân Cương: "Còn ông nữa, không phải ông đang ở thủ đô sao, sao cũng tới đây rồi?”

Vương Minh Dương cười lớn: "Không phải chứ, tôi nói này người anh em, cậu thực sự không coi bọn tôi là bạn bè mà. Chuyện lớn như này mà không thông báo cho chúng tôi, về tình có thể tha thứ nhưng cậu cũng không báo cho tôi, vậy là đang xem thường chúng tôi rồi.”

"Minh Dương, cậu nói vậy là không đúng, cái gì mà không thông báo cho chúng tôi thì về tình có thể tha thứ, thế nào? Chỉ quan hệ giữa cậu và Lâm đại sư sâu sắc thôi sao, còn chúng tôi đều là bạn rượu đó nha.” Ngô Vân Cương phản bác.

Hà Thừa Hàn bất mãn nói: "Đúng vậy, con trai tôi đều do Lâm đại sư dạy dỗ, bây giờ nó vừa ngoan và hiểu chuyện biết bao, khiến tôi thoải mái hơn rất nhiều. Loại chuyện này mà không mời tôi thì tôi cũng phải đến.”

Vương Minh Dương nhìn mọi người, nói: "Mọi người đều hay rồi, thật đúng là bị mấy người nói thành một đống đạo lý. Đừng nói tôi đả kích mấy người, quan hệ giữa tôi và cậu ấy người bình thường không thể so sánh được, chú còn là cha nuôi tôi đó.”

"Hơ! Lại còn con trai nuôi, con nuôi mà không biết ngày sinh nhật là khi nào?" Hà Thừa Hàn phản bác, đúng là mặt dày mà.

Lâm Phàm nhìn mọi người ầm ĩ, rồi vỗ mạnh lên trán một cái nói: "Được rồi, được rồi, mấy người cứ nói đi, lần này là ai khởi xướng.”

Tất cả mọi người không chút do dự chỉ về phía Vương Minh Dương.

"Minh Dương, anh cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không tôi cũng không thể tha cho anh. Bữa tiệc đang tốt đẹp lại bị trò của mấy người làm loạn hết lên.” Lâm Phàm nói.

Vương Minh Dương đáp: "Cái này tôi không thừa nhận, tôi làm loạn lúc nào chứ, tôi đây là đến để chúc mừng mà. À, đúng rồi, giám đốc Lục nhờ tôi mang lễ vật đến, nói là tặng cho chú.”

Đó là một tấm thẻ ngân hàng.

Lâm Phàm nhìn thấy thẻ ngân hàng này, nhíu mày hỏi: "Anh ta có ý gì vậy? Đưa bao nhiêu tiền?”

"Mười triệu." Vương Minh Dương nói: "Anh ta nói đây chỉ là một chút tâm ý, để chú vui vẻ.”

"Ha ha, đưa mười triệu để vui vẻ, đúng thật là có tiền.” Lâm Phàm bật cười, theo hắn thấy thì đây có lẽ là do lần trước cứu mạng anh ta.

Nhưng ân tình mạng này đã trả rồi mà, sao còn muốn tặng lễ vật làm chi.

Sớm biết sẽ như vậy, lúc ấy hắn không nên đăng weibo, không đăng lên thì đảm bảo chuyện gì cũng không xảy ra, hiện tại ngẫm lại đúng là có hơi hối hận.

Vương Minh Dương khẽ nhún vai: "Phải công nhận tên đó giàu có, gia nghiệp lớn thật. Mười triệu đối với hắn chỉ là mưa phùn, tôi thấy anh ta đã tặng rồi thì cứ nhận đi, vừa vặn cho anh ta tiêu pha một chút.”

Lâm Phàm nhìn cái thẻ này, cũng không nghĩ nhiều, hắn thu lại rồi đến khi trở lại Thượng Hải còn phải đi tìm đối phương một chuyến, xem anh ta làm như này là muốn gì.

"Những trực thăng bên ngoài là ai gọi tới?" Lâm Phàm hỏi.

Lúc này, mọi người lại chỉ ngón tay về phía Vương Minh Dương.

Lâm Phàm không còn lời nào để nói, một tay vỗ lên vai Vương Minh Dương nói: "Tôi nói này người anh em, anh thật là lợi hại đó nha. Đến chiêu này mà cũng nghĩ ra được, thật đúng là không sợ xảy ra chuyện mà.”

Bình Luận (0)
Comment