"Cha, chuyện bạn học của cha là sao vậy? Làm ra một màn lớn như này, quả là tốn kém mà. Mấy chiếc trực thăng vừa rồi bay lượn một chút nhưng giá cả cũng không hề rẻ đâu. Lại còn có tượng Thọ Tinh làm bằng vàng ròng lớn như vậy, không có vài triệu thì không mua nỗi, không phải là giả đấy chứ.” Hoàng Vân Ca nhỏ giọng nói.
Chương 1721: Những người này từ đâu đến?
Cũng không phải anh ta hoài nghi, mà là thật sự không thể tin.
Hoàng Đình không nói gì, thứ này không có khả năng là giả. Nhìn màu sắc và tay nghề này đều rất tốt, hẳn là không phải giả rồi.
Khi gặp phải những điều chưa biết, tất cả mọi người đều tự tưởng tượng vẩn vơ.
Về phần Hoàng Đình, ông cũng bắt đầu suy nghĩ, có lẽ là trước kia lão Lâm đã giúp người nào đó nên sinh nhật lần thứ năm mươi mới được tặng lễ vật lớn như vậy.
Nhưng theo ông thấy, hẳn là lão Lâm sẽ không nhận, dù sao cái giá nhận về cũng không nhỏ.
Vương Minh Dương có chút nóng nảy, nói: "Chú à, đây là quà sinh nhật của cháu, người không thể không nhận được nha.”
Lâm Phàm: "Cha cứ nhận đi, coi như là một phần tâm ý của anh ta.”
Khi Hoàng Đình nghe được những lời này thì lông mày ông nhíu lại, sau đó trong lòng cũng thoáng tiếc nuối, đứa nhỏ nhà lão Lâm này xem ra cũng không chống lại được cám dỗ của tiền tài.
Nhưng ngẫm lại cũng có thể lý giải, dù sao nếu Thọ Tinh này là vàng ròng thì thật đúng là một tài sản lớn, người bình thường làm sao có thể chống lại cám dỗ như vậy được?
Những người bạn học khác ngồi trên bàn ăn đều choáng váng, bọn họ thực sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt.
Sau đó bọn họ đều xì xào bàn tán.
"Những người này từ đâu đến vậy?"
"Không biết nữa, sinh nhật lần thứ năm mươi của lão Lâm làm có chút hoành tráng đấy chứ, không phải là tìm người tới diễn kịch để chứng minh mình hiện tại giàu có thế nào đó chứ.”
"Mấy người xem tượng Thọ Tinh lớn như vậy, chuyện này làm sao có thể. Nếu như là vàng ròng nguyên chất, ông nói cái này đáng giá bao nhiêu."
"Đúng vậy, người trẻ tuổi này còn nói mua cả tiệm vàng nhà người ta, ông xem điều này có thể không, tuổi còn trẻ thế lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ, vừa nhìn đã biết là khoe khoang rồi."
"Ôi, thật không ngờ lão Lâm lại là người như vậy, bỏ đi, chúng ta đừng nói gì cả. Sau lần này, chúng ta vẫn nên ít liên lạc với lão Lâm, người này quá giả tạo rồi."
Mọi người xì xào bàn tán, bọn họ sẽ không tin chuyện này, dù sao nó đã vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ.
Chàng trai trẻ này cũng không phải con ruột của lão Lâm, sinh nhật mà tặng quà lớn như vậy, nói xem có thể không?
"Thế này không hay cho lắm." Ông Lâm nói.
Lâm Phàm ghé sát vào tai cha mình, nói: "Cha nhận đi, còn không nhận thì càng phiền phức nữa đó.”
Ông Lâm nghe con trai nói vậy, không có cách nào chỉ đành đưa hai tay ra nhận, lúc ông vừa định nói cái gì đó thì trọng lượng của tượng khiến ông suýt không cầm được.
Thực sự rất nặng, cái này phải nặng bao nhiêu đây chứ?
Vương Minh Dương mỉm cười, sau đó nhìn Lâm Phàm, ý tứ trong mắt rất rõ ràng. Chuyện này nhất định phải nói chuyện với cậu rõ ràng, cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua.
Lâm Phàm nhìn ánh mắt này , hắn còn có thể nói cái gì đây. Chuyện này cũng khiến hắn cũng bất đắc dĩ lắm ấy chứ.
Hà Thừa Hàn cũng trạc tuổi cha hắn, đương nhiên là xưng hô bằng anh. Tuy rằng món quà không đắt tiền như Vương Minh Dương, nhưng ông tặng một chuỗi ngọc có màu sắc rất đẹp, chỉ sợ giá cả cũng không hề thấp.
Hắn cũng không biết nên nói gì với mấy người bạn già ở Thượng Hải này. Thế nhưng hiện tại họ đều đã tới, còn có thể làm sao.
Chỉ có thể âm thầm nói, mấy người thật đúng là trâu bò mà.
Hoàng Vân Ca nói khẽ vào tai cha: "Cha, cha đã thấy chưa, cha còn nói con người sẽ không thay đổi. Cha xem xem, chuyện này rất khác với những gì cha kể con nghe, con đã nói rồi mà, trên đời này chẳng có ai là không thay đổi.”
"Cha nhìn đi, hết tặng vàng lại đến ngọc, chỗ này phải bao nhiêu tiền, chỉ sợ giá trị đống quà này phải đến trăm triệu.”
Hoàng Đình trừng mắt nhìn con trai một cái, nói: "Được rồi, ăn cơm đi.”
Hoàng Vân Ca bất đắc dĩ thở dài, cha mình không tin, thế này anh ta cũng hết cách.
Lần xếp hàng tặng quà này cũng mất một đoạn thời gian.
Lâm Phàm vội vàng đi tìm nhân viên phục vụ mở thêm một phòng riêng lớn, nhanh chóng sắp xếp cho bọn họ. Nếu để cho đám người này ở phòng tiệc, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.
Lễ vật đều tặng hết rồi.
Đám người Vương Minh Dương vốn còn muốn ở phòng tiệc nói chuyện thêm một chút, nhưng lại bị Lâm Phàm trực tiếp cưỡng ép kéo đi.
Bây giờ ông Lâm vẫn còn có chút sững sờ, ông cầm những lễ vật này trong tay cũng không biết nên làm gì.
"Lão Lâm, chuyện này là sao vậy? Ông quen những người này sao? " Bạn học cũ Trương Hào hỏi.
Ông Lâm lắc đầu: "Chỉ quen một người, những người khác tôi đều không biết, hẳn đều là bạn của con trai tôi.”