Chương 1720: Đây là muốn làm gì
Ông Lâm nói thêm: "Đây là con trai của chú Hoàng."
Lâm Phàm nhìn về phía người trẻ tuổi ngồi bên cạnh, hắn gật đầu, vẫn đưa tay ra như trước: "Chào anh, hoan nghênh đến tham gia.”
Hoàng Vân Ca ngồi vẫn ở chỗ đó, anh ta duỗi tay, nói: "Nghe nói cậu ở Thượng Hải à, nếu muốn tìm bạn gái thì cứ đến gặp tôi. Tôi quen biết nhiều, giới thiệu một hai người cho cậu quen biết, nếu cậu có thể bắt được thì đời này hạnh phúc rồi.”
Lâm Phàm cười cười đáp: "Lần sau, để lần sau. " Sau đó nhìn xung quanh một vòng nói: "Cha, bây giờ con đi bảo người đưa thức ăn lên, cha cứ trò chuyện tiếp nha.”
Sau khi Lâm Phàm rời đi.
Hoàng Đình cười nói: "Lão Lâm, con trai của ông thật không tệ, hiểu chuyện hơn con trai tôi nhiều, người trẻ tuổi phải lễ phép như thế.”
Ông Lâm khoát tay đáp: "Nào có, nào có. Tôi thấy Tiểu Hoàng cũng không tồi, nếu có một nửa tài ăn nói của Tiểu Hoàng thì nó đã tìm được vợ lâu rồi.”
Hoàng Vân Ca cười: "Chú à, chú cứ yên tâm, đợi sau khi kết thúc cháu với cậu ấy sẽ lưu Wechat nhau, sau này cháu dạy cậu ấy cách nói chuyện với con gái, cam đoan có thể tìm được bạn gái.”
"Được, được." Ông Lâm cười.
Sau khi bận rộn xong, Lâm Phàm ngồi bên cạnh cha, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Đột nhiên!
Bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ầm, giống như là tiếng máy bay trực thăng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có tiếng ồn lớn như vậy?”
"Mọi người xem, bên ngoài có rất nhiều trực thăng."
Lúc này, mọi người nhìn thấy tình cảnh bên ngoài qua cửa sổ đều sửng sốt, họ đếm thử thì thấy có hơn mười chiếc trực thăng đang lượn vòng trên bầu trời.
Khách mời đều quan sát, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, trên trực thăng đột nhiên có biểu ngữ buông xuống, mọi người khi nhìn thấy nội dung viết trên biểu ngữ này, ai nấy đều nhìn về phía lão Lâm.
"Lão Lâm, ông chơi lớn rồi, sinh nhật lần thứ năm mươi mà ngay cả trực thăng cũng tới."
"Hả?" Ông Lâm ngây ngẩn cả người, giống như không kịp phản ứng.
Lâm Phàm nghe nói vậy, nhìn thấy trực thăng bên ngoài thì vỗ đầu một cái. Mẹ nó, chuyện này không cần suy nghĩ cũng biết là người nào làm ra rồi.
"Ôi chao, đây là đang làm gì vậy?" Hoàng Vân Ca choáng váng.
Ngay cả những bạn học kia của ông Lâm cũng hơi sửng sốt, như không nhìn rõ.
Ầm!
Cánh cửa phòng tiệc được mở ra.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía cảnh cửa. Không có gì, đột nhiên, có người xuất hiện.
Hơn nữa còn không phải là một người, mà là một nhóm người.
Mỗi một người đều mặc âu phục gọn gàng, trong tay đều cầm hộp quà, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Lâm Phàm nhìn thấy những người này, hắn thật sự cạn lời rồi. Còn mẹ nó, đúng là sợ cái gì thì đến cái đó.
Vương Minh Dương dẫn đầu nhóm người đi vào, anh ta duỗi ngón tay chỉ vào Lâm Phàm, mà người phía sau cũng làm như thế, họ dần dần đi tới đứng thành một hàng.
Mọi người trong phòng tiệc đều ngây ngẩn cả người, không biết đây lại là chuyện gì, thật là khó hiểu.
Vương Minh Dương trực tiếp mở miệng, nói: "Cháu chào chú, cậu ấy đúng là không hiểu chuyện, sinh nhật lần thứ năm mươi của chú mà cũng không thông báo cho cháu biết, nếu không phải cháu nhìn thấy trên Weibo thì vẫn còn bị lừa gạt.”
Lâm Phàm nhìn đám người này, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mấy người làm gì vậy..."
"Làm gì, nhìn không thấy sao?" Vương Minh Dương nói, sau đó nhìn mọi người, nói: "Nói thế nào, cùng đến nói nào.”
Lúc này, những người này đồng thanh nói: "Chúc chú Lâm sinh nhật năm mươi tuổi vui vẻ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, sống lâu trăm tuổi.”
Ông Lâm bị một màn trước mắt làm cho ngơ ngác, dường như không hiểu tình huống này là gì.
Vương Minh Dương lập tức đi tới trước mặt ông Lâm, nói: "Chú, đây là quá cháu tặng chú, bức tượng Thọ Tinh bằng vàng ròng này lúc cháu mua đã phải tốn không ít công sức đó. Đây là bảo vật trấn tiệm của cửa hàng kia, ông ta còn nói không muốn bán, đồ vật mà cháu tặng sinh nhật chú nhất định phải mua được, cho nên cháu đã thẳng tay mua lại cửa hàng kia luôn.”
"Chú xem thử có thích không?"
Ông Lâm đã choáng váng cả người, thật lâu vẫn không hoàn hồn.
Mà người xung quanh cũng là như thế, họ đều không rõ đây là muốn làm gì.
Lâm Phàm nhìn cha mình đang sững sờ, lại nhìn vẻ mặt tặng quà của Vương Minh Dương cũng cảm thấy bất đắc dĩ, sau đó khẽ đụng vào cha mình.
"Cha, Minh Dương đang hỏi cha đó, cha có thích không?"
Hắn không ngờ Vương Minh Dương lại chơi lớn như vậy, đây là không ngại gây chuyện lớn mà.
Lúc này ông Lâm mới phản ứng lại, bức tượng Thọ Tinh vừa lớn vừa lấp lánh ánh vàng trong tay Vương Minh Dương nhất thời cũng không biết nên nói gì. Thứ này vừa nhìn là biết giá cả không hề rẻ chút nào.
"Minh Dương à, cháu đến là được rồi, món quà này chú không thể nhận, không thể nhận." Ông Lâm vội vàng khoát tay, làm sao ông có thể nhận thứ quý giá như vậy được.
Hoàng Đình ngồi ở đó, ông cũng rất có hiểu biết, lúc nhìn thấy Thọ Tinh được làm bằng vàng ròng thì đã biết món đồ này không hề rẻ.
Trong ấn tượng của ông, bạn học cũ của mình chỉ là người bình thường, sinh nhật năm mươi tuổi thì làm sao có thể có người tặng lễ lớn như vậy được?
Chẳng lẽ có nguyên nhân sâu xa gì sao?