Chương 1724: Sao ai nấy đều chạy tới thế này
"Tại sao tôi không thể đến, sinh nhật của chú tôi đến chơi thì có thể có vấn đề gì sao?" Liễu Nhiếp nhìn thoáng qua Lâm Phàm, lạnh nhạt nói.
Bà Lâm nhìn tình huống trước mắt, trong chốc lát cũng hơi sửng sốt, vốn chỉ có một mình Ngô U Lan đến, bà đã rất vui vẻ.
Nhưng bây giờ lại có một người nữa, điều này có chút không đúng.
Không phải là con trai mình ở bên ngoài một chân đạp hai chiếc thuyền đó chứ, hiện tại gặp nhau ở đây, đợi lát nữa đánh nhau, vậy thì tiệc sinh nhật này sẽ xong đời.
Chỉ là nhìn tình huống hiện tại, cô gái đến sau này hình như quen biết U Lan.
Liễu Nhiếp đi tới trước mặt ông Lâm rồi lấy ra một món quà, tuy rằng không biết trong hộp quà là cái gì, nhưng xem ra cũng không phải đồ rẻ tiền: "Chú Lâm, cháu chúc chú sinh nhật vui vẻ.”
Ông Lâm nhìn về phía bà Lâm như muốn xin ý kiến, bà Lâm cũng khẽ gật đầu, con gái nhà người ta cũng đưa quà tặng ra rồi, giờ mà không nhận thì làm sao được.
"Được, tốt, cảm ơn, cảm ơn cháu." Ông Lâm gật đầu, chuẩn bị đặt quà tặng sang một bên, nhưng Liễu Nhiếp lại nhìn thấy đồng hồ đeo tay trên cổ tay ông Lâm, không khỏi mở miệng nói: "Chú Lâm, chiếc đồng hồ đeo tay này không hợp với chú, chi bằng chú thử cái của cháu tặng đi.”
Liễu Nhiếp thuần thục mở hộp quà rồi lấy ra một chiếc đồng hồ tương đối đắt tiền, vừa liếc mắt nhìn là biết không phải là hàng rẻ tiền.
Hoàng Đình vẫn ngồi ở đó, sắc mặt có chút xấu hổ.
Ông Lâm khoát tay, nói: "Cháu à, cái này không thể đổi, đây là đồng hồ bạn học của chú vừa mới tặng cho chú.”
Liễu Nhiếp vừa nghe thấy lời này, không biết xảy ra chuyện gì, sau đó cô khẽ cười: "Được, vậy chiếc đồng hồ này, sau này chú có thời gian thì thay phiên nhau đeo.”
"Được, được..." Ông Lâm gật đầu, cũng không biết nên nói gì.
Hoàng Vân Ca giờ phút này đã bị choáng váng, rốt cuộc tên kia có lai lịch gì mà sao mấy em gái tới đều xinh đẹp như vậy.
Một người thanh thuần, một người thì lạnh lùng diễm lệ, tên này thật đúng là biết chơi mà.
Cao thủ cua gái, năng lực này anh ta xin chịu thua.
Anh ta tự nhận mình cũng là cao thủ tình trường, đã ngủ với nhiều gái đẹp nhưng chưa từng ngủ với người có thể đạt tới đẳng cấp của hai em gái này, đây quả thực chính là người thắng cuộc mà.
"Cha, con trai bạn học của cha không đơn giản nhỉ, hai cô gái đều tới đây, hơn nữa còn có thể ở chung đụng hòa bình, năng lực này không phải người bình thường có thể làm được." Hoàng Vân Ca nói, sau đó cảm thán: "Nhìn nhầm rồi, đúng là nhìn không ra, tuy rằng con trai bạn học cha không có tiền, nhưng mà năng lực này thì con vỗ ngựa đuổi cũng không kịp.”
Hoàng Đình nghe được những lời này của con trai, sắc mặt cũng dần xấu hổ, ông thấy hình như bạn học cũ mình đã thay đổi.
Bất kể là chuyện lúc trước hay là hiện tại, đều khiến ông không thể hình dung người bạn mình ở trong đầu.
Thậm chí, hiện tại ông còn có chút xúc động muốn rời đi.
Nhưng nếu bây giờ rời đi, ông sợ sẽ khiến bạn học xấu hổ. Bỏ đi, đợi chút nữa vậy.
Bây giờ Lâm Phàm thật sự khó hiểu, Ngô U Lan đến hắn có thể hiểu, nhưng hắn thật không hiểu sao Liễu Nhiếp lại tới.
Lúc này, đôi môi đỏ mọng của Liễu Nhụy ghé sát vào tai Lâm Phàm: "Lâm đại sư, bây giờ tôi trả lại cho anh một nhân tình.”
Lâm Phàm trầm mặc không nói, cái này mà nhân tình cái rắm gì chứ.
Mà trong mắt khách khứa, người đẹp này đúng là có quan hệ không bình thường với con trai lão Lâm, vậy mà lại cắn tai ở trước mặt mọi người, độ thân mật này cũng quá cao rồi.
Bà Lâm ở một bên có chút xấu hổ, ánh mắt quét ngô U Lan bên cạnh, đứa con trai này của mình đang làm gì đây chứ. Bên cạnh còn có một cô nữa mà dám ở trước mặt mọi người thân mật như vậy.
Nhưng bà cũng không nghĩ ra, vì sao cô nhóc U Lan này lại không hề tức giận, còn cười tủm tỉm, vẻ mặt bà cũng ngây ngốc.
Đột nhiên!
"Anh Lâm."
Phía sau lại truyền đến một giọng nói, mà giọng nói này còn tràn ngập vui vẻ.
Ngón tay Lâm Phàm run lên, thanh âm này có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc, khi ánh mắt nhìn lại, lại ngây ngẩn cả người.
"Sao cô lại ở đây?"
Vân Tuyết Dao, tiểu thư của Hào Giang, nhà họ Vân.
Con mẹ nó, hôm nay hắn gặp quỷ à, sao ai nấy đều chạy tới.
Vân Tuyết Dao nhìn thấy Lâm Phàm, lập tức tươi cười đi tới, sau đó vỗ ngực nói: "Vốn em có thể đến sớm hơn nhưng em lại không quen đường ở Trung Châu lắm, tìm rất lâu mới tìm được nơi này. ”
Sau đó cô nhìn sang một bên, cũng mặc kệ có đúng hay không, lập tức cung kính nói: "Chào chú dì.”
Bà Lâm sửng sốt, nhưng người ta cũng chào hỏi rồi, bà lập tức gật đầu đáp: "Được, được..."
Vân Tuyết Dao đi tới trước mặt ông Lâm, sau đó lập tức lấy ra lễ vật: "Cháu chào chú, chúc mừng sinh nhật chú, đây là quà do cháu chọn, mong chú sẽ thích.”
Giọng nói cô rất ngọt ngào, nụ cười trên mặt cũng rất rực rỡ.