Chương 1725: Hoa mắt, chóng mặt
Ông Lâm nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này, lại nhìn về phía bà Lâm giống như muốn hỏi ý kiến lần nữa, lúc này rốt cuộc có nhận hay không?
Bà Lâm gật đầu ý bảo nhận đi, sau đó đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm, vẻ mặt cũng rất khó xử, không biết chuyện này sao lại xảy ra.
Bây giờ có tận ba cô gái tới đây.
Con bảo mẹ phải làm sao bây giờ.
Hoàng Vân Ca nhìn thấy một màn này cũng há hốc miệng, anh ta cảm giác hít thở không thông, dường như không thể xoa dịu tinh thần.
Anh ta thấy tên này đúng là thần, chỉ sợ là thần cua gái, đến anh ta cũng phải bái phục chịu thua.
Ba đại mỹ nữ xinh đẹp này không chỉ đều tới đây, mà còn không hề cãi nhau, mẹ kiếp rốt cuộc chuyện này là sao?
Anh ta thật sự sùng bái muốn quỳ xuống, dập đầu bái vị đại lão này làm thầy, học tập kỹ thuật tán gái chân chính.
Lâm Phàm cảm thấy không nên như vậy, nếu không sẽ gây ra hiểu lầm không cần thiết.
"Mẹ, cha, thật ra bọn họ..."
"Anh Lâm."
Lời còn chưa nói hết, cửa phòng tiệc lại truyền đến một giọng nói thanh thúy.
Mà các vị khách ở hiện trường cũng đều trợn mắt há hốc mồm, xì xào bàn tán.
"Ôi trời, đứa con trai của lão Lâm gia này đúng là ghê gớm.”
"Đúng vậy, tên này không ngờ ở bên ngoài lại hấp dẫn nhiều cô gái như vậy.”
Lâm Phàm hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía cửa.
"Hoán Nguyệt, sao cô lại tới đây."
......
Ngô Hoán Nguyệt ăn mặc thời thượng, hơn nữa cũng đã trang điểm tỉ mỉ, một cô gái nếu đã kỹ càng trang điểm, vậy thật sự đẹp không gì sánh được.
"Anh Lâm, em xin nghỉ tới đây." Ngô Hoán Nguyệt nói, sau đó như nghĩ tới cái gì đó, không khỏi nhỏ giọng nói: "Em không có sự đồng ý của anh mà đã tới đây, chắc là không sao chứ.”
Lâm Phàm chớp chớp mắt, rất muốn nói không sao cả. Dù sao cũng đã tới thì chuyện này chỉ sợ cũng không thể giải thích rõ ràng.
Hắn không ngờ mình đăng weibo sẽ dẫn đến tình huống như vậy, nếu sớm biết như vậy thì có đánh chết hắn cũng sẽ không tiện tay đăng weibo như vậy.
Ngô U Lan và Ngô Hoán Nguyệt rất thân thiết, đương nhiên không có chuyện gì.
Mà lúc này Vân Tuyết Dao nhìn thấy Ngô U Lan, lại nhìn thấy hai cô gái bên cạnh thì trong lòng không khỏi cảnh giác. Cô có cảm giác mình đang gặp được cường giả mà trước đây mình chưa từng gặp.
Trực giác người phụ nữ rất chính xác, cô cảm thấy nguy cơ cạnh tranh.
Mẹ và cha Lâm Phàm đã hoàn toàn ngơ ngác, nhất là ông Lâm hình như đã ngồi không yên nữa, giống như muốn đứng lên hoạt động một chút. Bởi vì ông thật sự không chịu nổi, đả kích này quá lớn.
Tinh tế đánh giá một chút, Vân Tuyết Dao cảm thấy giá trị nhan sắc hay dáng người của mình với ba cô gái này đều ngang tài ngang sức, nhưng về độ thân mật, cô chắc chắn không bằng đối phương.
Chỉ là cô cũng bất đắc dĩ, bởi vì là con cái của Vân gia nên phải bận rộn với sản nghiệp gia tộc. Dù sao gia tộc không nuôi người nhàn rỗi, hơn nữa không thể không quản lý.
Đồng thời Hào Giang cách Thượng Hải cũng rất xa, xem ra sau này chỉ có thể rảnh rỗi lại chạy đến Thượng Hải.
Bịch!
Hoàng Vân Ca nhìn thấy tình huống hiện trường đã hoàn toàn khiếp sợ, thậm chí ngay cả ngồi cũng không ngồi vững, ngã xuống mặt đất, vẻ mặt khiếp sợ.
Đả kích này đối với một công tử bột như anh ta cũng quá lớn rồi.
Thậm chí anh ta bắt đầu so sánh mình và Lâm Phàm, cảm giác mình ăn mặc đẹp hơn đối phương một bậc, nhưng mình cũng không có vận đào hoa tốt như vậy.
Hoàng Đình nhíu mày, cảm thấy lối sống con trai của lão Lâm có chút không tốt lắm.
Tiệc sinh nhật này đã vượt qua tưởng tượng của mọi người, tất cả mọi người đều không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra đến mức này.
Lúc này, có khách mời cười.
"Lão Lâm à, đây có phải là một thời gian nữa cũng được uống rượu mừng của con trai ông rồi không?"
Lời này vừa nói ra, cha và mẹ Lâm Phàm cũng không biết nên nói cái gì, chuyện này bọn họ cũng không biết nên nói như thế nào.
Bọn họ đều biết con trai mình có năng lực, nhưng có nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vây quanh như vậy cũng khó nói.
Nếu như là bạn bè vậy còn tốt, nhưng hiện tại tình huống này một chút cũng không giống, mấy cô gái đến đây đều cực kỳ khách khí, giống như đang để cho bọn họ lựa chọn vậy.
Hoa mắt, choáng váng, ngơ ngác.
Hiện tại đừng nói cha mẹ Lâm Phàm ngơ ngác, ngay cả bản thân Lâm Phàm cũng có chút bối rối, hắn cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn luống cuống tay chân, không biết phải xử lý tình huống như thế nào.
"Ồ, cô ấy là Ngô Hoán Nguyệt." Đúng lúc này Hoàng Vân Ca vẫn nhìn chằm chằm Ngô Hoán Nguyệt, càng nhìn càng giống, sau đó anh ta đột nhiên kinh hô lên.
Ngô Hoán Nguyệt bây giờ cũng đang tích cực quay phim truyền hình, phim điện ảnh, danh tiếng cũng dần dần xuất hiện, đôi khi người trẻ tuổi cũng sẽ nhận ra.
Mà Hoàng Vân Ca đến bây giờ mới nhận ra, đó là do anh ta cầm điện thoại di động lên so sánh một lần nữa.
Dù sao thấy trên TV là một chuyện, nhìn thấy người thật lại là một chuyện khác.