Chương 1726: Hắn là Lâm đại sư
Sau khi xác định được, anh ta rốt cuộc nhịn không được hô lên.
"Mẹ kiếp! Cha, đây là ngôi sao Ngô Hoán Nguyệt.” Hoàng Vân Ca lôi kéo cha, chỉ vào Ngô Hoán Nguyệt nói.
Hoàng Đình ngây ngẩn cả người, ông đương nhiên biết con trai mình nói cái gì. Thế nhưng ông cảm thấy nghi hoặc là vì cả nhà lão Lâm đều là người bình thường, sao có thể quen một ngôi sao?
Sau đó ông nghĩ đến tình huống lúc trước, chẳng lẽ cũng là vì nguyên nhân này, cho nên mới có nhiều người đến đây như vậy sao?
Nghĩ tới đây, ông đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.
"Cậu... cậu..." Mà lúc này, Hoàng Đình phát hiện con trai mình giống như nhập ma, anh ta cầm lấy điện thoại di động lên, hết lần này đến lần khác nhìn, hơn nữa còn không ngừng đối chiếu với Lâm Phàm như đang xác định người nào đó vậy.
"Quấy rầy, quấy rầy rồi..."
Đột nhiên, cánh cửa phòng tiệc bị đẩy ra.
Một người đàn ông trung niên dẫn theo hai người, vẻ mặt tươi cười đi tới.
Lúc người đàn ông trung niên này đến, phòng khách đột nhiên truyền đến từng tiếng kinh hô, giống như là quen biết người này.
Lúc Hoàng Đình nhìn thấy người tới, lông mày đột nhiên nhíu lại, sau đó đột nhiên đứng lên, cũng mặc con trai đang kéo mình mà trực tiếp vòng qua bàn cơm rồi lập tức đi tới, giống như thấy một người đặc biệt.
"Thị trưởng Trương."
Ông không ngờ mình sẽ gặp được thị trưởng Trung Châu.
Một vài người bạn học nghe thấy người đến là thị trưởng, cả đám đều đứng lên. Trong mắt bọn họ thì đây chính là đại nhân vật mà bọn họ với không tới.
Thậm chí một vài vị khách xung quanh cũng vậy, trong số bọn họ có người ở Trung Châu, mỗi ngày đều xem tin tức nên đương nhiên sẽ biết người tới là ai.
Thị trưởng Trương nhìn thấy người đi tới, cũng sửng sốt nói: "Tổng giám đốc Hoàng cũng ở đây sao.”
"Đúng vậy, xin chào thị trưởng Trương." Hoàng Đình lập tức hạ thấp người, cực kỳ khách khí nói.
Thị trưởng Trương bắt tay với Hoàng Đình một lát liền vội vàng buông ra, mà Hoàng Đình Cương muốn nói cái gì, lại phát hiện thị trưởng này lại trực tiếp bỏ qua mình mà là vội vàng đi về phía bạn học cũ của mình.
"Ôi trời Lâm đại sư, xin chào, xin chào." Trương thị trưởng lập tức bắt tay Lâm Phàm, rất vui vẻ nói.
Lâm Phàm thở dài, cười cười: "Thị trưởng Trương, xin chào, sao ông lại tới đây.”
Thị trưởng Trương đáp: "Nghe cậu nói kìa, hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi của cha Lâm đại sư, tôi làm quan phụ mẫu ở Trung Châu phải đến một chút chứ. Dù sao Lâm đại sư cũng lấy lại thể diện cho Trung Châu chúng ta.”
"Cha, cậu ta là Lâm đại sư." Hoàng Vân Ca đã phản ứng lại hô lên.
Mà Hoàng Đình lúc này nghe được ba chữ "Lâm đại sư", lại hoàn toàn ngây ngẩn.
Khi nhìn thấy chàng trai kia nói chuyện ngang hàng với thị trưởng Trương, cả người ông đã đều ngơ ngác, ngây ngốc đứng tại chỗ.
Đây có phải là con trai bạn học cũ của ông ta không?
Mà con trai bạn học cũ của ông chính là Lâm đại sư danh tiếng lừng lẫy trong nước đó sao?
Nhưng tại sao ông chưa bao giờ nghe bạn học cũ nói điều này ở trong nhóm.
Hai bàn bạn học cũ cũng ngây ngẩn, sau đó nhìn về phía Hoàng Vân Ca vẻ mặt khiếp sợ nói: "Lâm đại sư này là ai?”
Hoàng Vân Ca kinh hô: "Lâm đại sư này chính là nhân vật lớn đó. Ôi chao, mẹ kiếp, thế mà mình lại không nhận ra.”
Thị trưởng Trương nói chuyện với Lâm Phàm vài câu, lập tức bắt tay ông Lâm: "Lâm lão đệ, chúc mừng sinh nhật ông, con trai của ông cũng không đơn giản, rất lợi hại đó nha.”
Cha và mẹ Lâm Phàm đều luống cuống tay chân, dù sao vị trước mắt này chính là thị trưởng, sau đó vội vàng nói: "Cám ơn, cám ơn. ”
Thị trưởng Trương nhìn về phía Lâm Phàm nói: "Lâm đại sư, cậu xem khi nào cậu về Trung Châu phát triển đi. Trung Châu chúng ta hiện tại phát triển rất tốt, chỉ cần cậu trở về thì cậu muốn chọn nơi nào thì cứ nói. Tôi tuyệt đối sẽ thỏa mãn, hơn nữa còn đưa nơi đó thành khu phát triển chủ yếu của Trung Châu.”
Lời này cũng không phải ông nghĩ nhiều, mà Lâm đại sư này thật sự có năng lực này.
Lâm Phàm cười nói: "Hiện tại tôi ở Thượng Hải cũng tốt, chờ sau này có cơ hội đã. Thế nhưng Trương thị trưởng yên tâm, Trung Châu là quê hương của tôi nên tôi chắc chắn sẽ trở về.”
"Vậy thì tốt rồi, Trung Châu chúng ta có người như Lâm đại sư, đi đâu cũng có mặt mũi, có đôi khi tôi cũng dính không ít ánh sáng của cậu." Thị trưởng Trương cười nói.
"Ha ha, thị trưởng Trương đúng là biết nói đùa." Lâm Phàm cười.
Bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, mà Trương thị trưởng biết Lâm đại sư đã trở lại đã lập tức tới đây, chính là muốn gợi ý cho Lâm đại sư ở lại Trung Châu, dù sao Lâm đại sư này cũng là nhân vật vô cùng tài giỏi.
"Được, vậy tôi cũng không quấy rầy nữa, có thời gian thì nhất định phải hẹn gặp Lâm đại sư ăn một bữa đó nha." Thị trưởng Trương nói.
"Được, lúc nào cũng có thể." Lâm Phàm nói.
Khi người rời đi, hiện trường yên tĩnh trở lại.
Lâm Phàm nhìn tình huống hiện tại cũng không biết nên làm gì bây giờ, sau đó hắn vội vàng vẫy tay về phía bốn cô gái đi đến phòng bên cạnh, còn nơi này cứ giao cho cha mẹ mình giải quyết vậy.
......