Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1727 - Chương 1727 - Quá Trâu Bò

Chương 1727 - Quá trâu bò
Chương 1727 - Quá trâu bò

Chương 1727: Quá trâu bò

Lâm Phàm dẫn bốn cô gái rời đi.

Tại hiện trường, chỉ còn lại ông bà Lâm không biết làm thế nào để đối mặt với rất nhiều khách khứa xung quanh.

Hoàng Đình đứng ở đó, cho dù lấy địa vị của ông cũng cảm thấy mọi thứ đều giả, làm cho người ta không dám tin.

Ông biết thị trưởng Trương, bởi vì trước kia từng tham gia một hội nghị thượng đỉnh thương mại, ông còn từng nói chuyện với thị trưởng Trương. Khi đó thị trưởng còn đến nói chuyện với ông, hy vọng ông có thể mở rộng doanh nghiệp đến Trung Châu.

Hiện giờ thị trưởng Trương đã tới, ông đích thân đi lên bắt tay nói chuyện với nhau, nhưng trọng tâm của đối phương cũng không phải ở trên người ông mà chỉ đơn giản bắt tay nói vài câu xã giao rồi cứ thế kết thúc.

Hiển nhiên là không quá quan tâm sự xuất hiện của ông ở chỗ này mà đặt tất cả tâm tư lên người Lâm đại sư, và cả bạn học cũ của ông nữa.

Ngay từ đầu ông cũng cho rằng bạn học cũ của mình đang giả vờ, nhưng bây giờ xem ra đây đâu phải giả vờ, mà là người ta thật sự lợi hại như vậy.

Không đúng, bạn học cũ của ông cũng không giả vờ, mà là con trai của ông ấy quá lợi hại.

Ba chữ “Lâm đại sư” này đại diện cho điều gì.

Người lăn lộn trong Thượng Hải như ông làm sao có thể không biết, chỉ “ba chữ này” thì cả nước không ai có thể so sánh được.

Hoàng Vân Ca đều choáng váng, anh ta không ngờ mình thật sự nhìn thấy Lâm đại sư, ngay từ đầu anh ta chỉ cảm giác hình như mình đã nhìn thấy người này ở đâu đó. Về sau khi Ngô Kỳ Nguyệt tới đây, anh ta so sánh một chút liếc mắt một cái liền nhận ra.

Hiện tại chủ đề trên mạng ai mà không biết, Ngô Hoán Nguyệt và Lâm đại sư có quan hệ tình cảm. Nếu như không phải Lâm đại sư nâng đỡ thì sao cô ấy có thể phát triển nhanh như vậy.

Hơn nữa sau khi Ngô Hoán Nguyệt tới đây, lại thân mật với người này như thế, hiển nhiên quan hệ không tầm thường.

Cuối cùng anh ta so sánh một chút là có thể xác định, người này chính là Lâm đại sư.

Chỉ là tấm ảnh selfie duy nhất trên Weibo thật sự là chụp quá kỳ lạ, hơi khác biệt so với người thật.

"Lão Lâm, đứa con trai này của ông thật sự rất giỏi." Hoàng Đình cảm thán nói, đồng thời trong lòng cũng có chút xấu hổ.

Ông cho rằng mình có chút tiền, có thể có ánh mắt đặc biệt hơn người, có thể nhìn thấu tất cả vấn đề.

Lâm đại sư đã bắt tay với ông lúc chào hỏi, ông cũng chỉ cho rằng đối phương là hiểu lễ phép, lão Lâm giáo dục đúng là không tệ.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, ông thật sự cảm thấy rất mất thể diện.

Lão Lâm cười cười: "Ôi, thằng nhóc này tự mình lăn lộn ở Thượng Hải, cũng không biết trải qua cái gì, tôi và mẹ nó cũng chưa từng hỏi qua.”

Ông Lâm cảm thấy bạn học cũ của mình có chút xấu hổ, nhưng ông không thể để cho bạn học mình có cảm giác này. Dù sao lần này sinh nhật ông tụ tập cùng một chỗ thế này, thật sự không dễ dàng.

Nếu để cho bạn học cũ cảm thấy mình mượn bữa tiệc sinh nhật này để khoe khoang, về sau làm sao còn có thể gặp mặt người ta.

Hai bàn bạn học cũ nhìn nhau, hình như đều có chút xấu hổ, vừa rồi bọn họ không ngừng trao đổi, nói lần này lão Lâm làm chuyện không tốt thế nào, giả vờ khỏe khoang thế nào.

Nhưng nhìn họ bây giờ, làm sao còn có ý nghĩ đó nữa.

"Lão Lâm thật lợi hại, không ngờ con trai ông lại lợi hại như vậy, tôi vừa liếc mắt nhìn là biết thằng nhóc này không bình thường." Trương Hào cười, không thèm để ý những gì mình nói lúc trước có gì không ổn, chỉ cảm thấy chuyện này rất bình thường.

Bà Lâm nhìn những món quà trên bàn ăn, lại nhìn tình huống hiện tại của ông Lâm, cũng lắc đầu.

Suy nghĩ của bà đều đặt trên người con trai và bốn cô gái kia, không biết trong đó rốt cuộc bọn chúng là có quan hệ gì.

Trong phòng riêng.

Nhân số đông đảo, khi bốn cô gái tiến vào thì ánh mắt Vương Minh Dương nhìn về phía Lâm Phàm đều trở nên không đúng.

Anh ta thấy, người anh em này của mình đúng là không đơn giản, thật đúng là không nhìn ra được.

Vương Minh Dương đi tới bên cạnh Lâm Phàm, vỗ bả vai hắn nói: "Lợi hại, thật sự lợi hại.”

Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Được rồi, lợi hại cái gì chứ, anh mới đủ lợi hại.”

Nhưng hiện tại hắn đang suy nghĩ một chuyện, đó chính là nên giải thích như thế nào, mẹ mình cũng không phải kẻ ngốc.

Vân Tuyết Dao nhìn sắc mặt anh Lâm có chút khó xử, không khỏi dè dặt nói: "Anh Lâm, có phải em đến không đúng lúc hay không?”

Lâm Phàm cười đáp: "Không liên quan đến cô, chỉ là tôi đang suy nghĩ chuyện khác mà thôi."

Tình hình hiện tại còn có thể nói gì?

Người ta tới đây cũng là vì cha hắn tổ chức sinh nhật, chẳng lẽ hắn còn có thể nói, đúng vậy, các người quá kỳ lạ, không thể chia nhau tới được sao?

Nếu thật sự nói ra những lời này, vậy sẽ tổn thương người khác, cho nên vẫn để chính mình chịu đựng đi.

Về phần chuyện này nên giải quyết như thế nào, vẫn phải tự mình nghĩ biện pháp thật tốt mới được.

Bình Luận (0)
Comment