Chương 1728: Toàn là nhân vật lớn
Vân Tuyết Dao đi tới trước mặt mấy cô gái còn lại, nói: "Tôi là Vân Tuyết Dao, đến từ Hào Giang, các cô thì sao?”
Đây là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cô cũng muốn biết rõ ràng ba người này là ai.
"Tôi tên là Ngô U Lan, là nhân viên trong cửa hàng anh Lâm." Ngô U Lan thoải mái nói, không chút che dấu.
Nhưng trong mắt Vân Tuyết Dao, một cô gái xinh đẹp như vậy đến làm nhân viên, đây hiển nhiên là chuyện không có khả năng. Bởi vậy trong suy nghĩ của cô, đây là một đối thủ cạnh tranh cực mạnh, nhưng lại có thể vì anh Lâm mà buông bỏ mọi thứ, làm nhân viên trong cửa hàng thì không thể không nói đúng là rất lợi hại.
"Tôi tên là Ngô Hoán Nguyệt, chủ yếu hoạt động trong giới giải trí." Ngô Hoán Nguyệt cười nói.
Vân Tuyết Dao cười gật đầu, giới giải trí rất bận rộn, khi nhìn về phía người cuối cùng, cô cảm giác khí chất đối phương có chút lạnh lùng, có cảm giác phong phạm nữ vương.
Liễu Nhiếp nhìn ba người, sau đó nhìn về phía Vân Tuyết Dao, tự giới thiệu: "Liễu Nhiếp, nhưng cô không cần lo lắng về tôi, tôi không có bất cứ quan hệ gì với anh Lâm của các cô. Nếu như không muốn nói có quan hệ, vậy còn có chút ân oán.”
Những lời này nói ra khiến Vân Tuyết Dao có chút xấu hổ, dù sao bị người công khai nói ra, thật sự quá ngượng ngùng.
Lâm Phàm nói: "Được rồi, được rồi, nếu đã tới rồi, vậy thì chen chúc một chút, cùng nhau ăn tiệc đi. Không phải tôi nói các người, tôi chuẩn bị gọi thêm đồ rồi gọi mọi người tới đây.”
Vương Minh Dương cười nói: "Được rồi, cái cớ này nói ra cũng đã muộn.”
"Được rồi, không tin thì thôi, ăn cơm, ăn cơm." Lâm Phàm nói, hiện tại sắp xếp cho bọn họ là được rồi, về phần bọn họ có tin hay không thì chuyện này cũng không có cách nào.
Hiện tại điều hắn lo lắng nhất, chính là chuyện mẹ mình hỏi về bốn người bọn họ.
Ngoại trừ Liễu Nhiếp ra, ba cô gái kia thật đúng là khó nói.
Không ăn được bao lâu.
Cửa phòng bị đẩy ra.
Cha mẹ Lâm Phàm bước vào.
Ông Lâm mở miệng nói: "Con trai, các cô chú tới đây mời rượu với bạn bè của con.”
Lúc này, mọi người đang nói chuyện rất vui vẻ với Lâm Phàm đều ngừng lại, nhất là khi thấy cha mẹ Lâm đại sư đích mình tới, vậy đương nhiên là không thể không nể mặt.
Lâm Phàm thở dài, sau đó làm người giới thiệu.
"Các cô chú, cháu đến giới thiệu cho mọi người một chút, đợi lát nữa mọi người cùng giới thiệu lại là được, cũng không cần từng người một."
"Vị này là Vương Minh Dương, bạn tốt của cháu." Người Lâm Phàm giới thiệu đầu tiên chính là anh ta, nếu không phải là người đầu tiên thì quỷ mới biết tên này sẽ nói như thế nào.
Chắc chắn lại sẽ nói, cậu đây là thấy sắc quên bạn, với quan hệ giữa tôi với cậu mà cậu cũng không biết giới thiệu tôi trước tiên, mà giới thiệu mấy em gái trước.
Lúc này Vương Minh Dương nở nụ cười, nói: "Đúng vậy, tôi và cậu ấy là bạn thân. Sau này nếu mọi đến Thượng Hải mua nhà thì cứ tìm tôi, công ty tôi là tập đoàn Đông Hán, chủ yếu làm về bất động sản. ”
Tập đoàn Đông Hán?
Hoàng Đình Sửng sửng sốt, ông ta đã từng nghe qua tên tập đoàn này, xem như là tập đoàn tương đối truyền kỳ.
Nghe nói ông chủ tập đoàn này rất trẻ tuổi, hơn nữa còn chuyên môn làm về bất động sản, đã bắt đầu mở rộng khắp cả nước. Hiện giờ nghe đối phương tự giới thiệu, ông cũng cười khổ một tiếng, cảm giác hơi ngượng ngùng.
So với người ta, những thứ này của ông chẳng đáng là gì.
Những người bạn học khác của ông Lâm nào biết được công ty này là gì, nhưng vừa nghe nói làm bất động sản ở Thượng Hải, sau này mua nhà có thể tìm cậu ta, vậy cũng biết đối phương lợi hại biết bao nhiêu.
Lâm Phàm nhìn Vương Minh Dương, lộ ra vẻ mặt đắc ý, rõ ràng là anh ta đang cố ý.
Vương Minh Dương cười nhạt một tiếng, giống như nói, không sai, tôi đây chính là cố ý khoe khoang một chút đó.
Sau đó chính là Hà Thừa Hàn, hết người này đến người khác giới thiệu.
Người khác có lẽ không biết sự lợi hại trong đó, nhưng đối với Hoàng Đình mà nói, những người ở chỗ này chỉ sợ không có một người nào là đơn giản.
Điều này trong mắt ông ta thật sự là quá kinh khủng, nhiều nhân vật lớn tụ tập cùng một chỗ như vậy, coi như chính ông cũng phải hạ thấp tư thái.
Đồng thời ông đưa mắt nhìn về phía Lâm Phàm, không biết rốt cục mạng lưới quan hệ của con trai người bạn học cũ của mình khổng lồ cỡ nào.
Vân Tuyết Dao tự giới thiệu: "Tôi là người Hào Giang, nếu như sau này các vị gặp phải rắc rồi ở đó hoặc là muốn đi casino chơi thì có thể tới tìm tôi. Ở nơi khác không dám nói, nhưng nếu ở Hào Giang thì tôi tuyệt đối có thể cam đoan các vị sẽ không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.”
Lúc bà Lâm nghe nói như vậy, không khỏi nhìn nhiều Vân Tuyết Dao vài lần, giống như cảm giác bối cảnh của cô gái này có chút không tốt lắm, giống như là xã hội đen vậy.
Hoàng Đình đương nhiên đã đi qua Hào Giang, nhất là nghe được khẩu khí này thì càng cảm giác cô gái này hình như không bình thường.
Họ Vân, không phải là nhà họ Vân của Hào Giang đấy chứ.
Những thứ này đều là suy nghĩ trong lòng ông, cũng không biểu hiện ra ngoài, nếu thật sự là như vậy thì thật đúng là không đơn giản. Không người nào trong này có lai lịch lớn như cô gái trước mặt.
Tất cả đều tự giới thiệu xong, Lâm Phàm cũng muốn an ổn mọi người lại.