Chương 1729: Gia đình vui vẻ là được
"Cùng nhau uống một chén đi."
"Được, cạn ly."
Nâng ly, một ngụm uống cạn.
Sau đó, cha và mẹ Lâm Phàm dẫn người rời đi.
Sau khi mọi người đi, Lâm Phàm cũng đặt mông ngồi xuống vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, sau đó nhìn về phía Vương Minh Dương nói: "Đôi khi tôi thật sự phát hiện, nếu anh không khoe khoang có phải là sẽ chết hay không.”
Vương Minh Dương nghiêm túc gật đầu đáp: "Ừm, cậu nói rất đúng, không khoe khoang, tôi thật sự sẽ chết đó.”
Hết cách!
Hắn kết giao với đám bạn này không cần nói gì, chỉ cần chịu đựng là được.
Trong phòng tiệc.
Hoàng Vân Ca nhìn thấy cha lau mồ hôi trên trán, thật cẩn thận hỏi: "Cha, làm sao vậy?”
Hoàng Đình cười khổ lắc đầu, đáp: "Không ngờ tới, không ngờ tới, quan hệ của con trai lão Lâm thật sự quá lớn, lớn đến mức khiến cha sợ hãi.”
Hoàng Vân Ca cười, nói: "Đương nhiên rồi, con trai bạn học cha chính là Lâm đại sư mà, mạng lưới quan hệ rất lớn, hơn nữa con thấy chỉ sợ vẫn chưa đến đủ.”
“Nhưng mà cha cũng thật may mắn, vậy mà lại có bạn học như vậy, sau này nếu có chuyện gì, chỉ cần cha mở miệng này thì không có gì không thể giải quyết." Hoàng Vân Ca suy nghĩ rất đơn giản, nhưng cũng không thể trách anh ta nghĩ đơn giản như vậy. Dù sao đây chính là Lâm đại sư, chỉ cần chăm lướt mạng một chút là biết Lâm đại sư này tài giỏi cỡ nào.
Hoàng Đình không nói gì mà thở dài, ông đột nhiên phát hiện, chuyện này thực sự quá lớn, ông còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý thừa nhận.
Bữa tiệc kết thúc.
Ông Lâm vẫn bị các bạn cùng lớp vây quanh, ông luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Mà Hoàng Đình vốn muốn ăn cơm xong liền rời đi, nhưng lại bị ông Lâm cưỡng ép giữ lại.
Dự định chuẩn bị cho buổi tối đi tăng hai, tiếp tục tụ tập một lần nữa, không có người khác mà chỉ có những người bọn họ.
Lâm Phàm đương nhiên biết hiện tại tình huống của cha mình là thế nào, nhưng không lo lắng, chỉ cần cha mình vui vẻ là được rồi.
"Tôi nói này Minh Dương, các người cũng đã ăn cơm rồi, nên trở về Thượng Hải đi." Lâm Phàm nói.
Vương Minh Dương lắc đầu đáp: "Lúc này mới ở được bao lâu chứ, không thể trở về.”
"Tôi xin mấy người mau trở về đi, lần sau tôi đến Thượng Hải mời các người ăn cơm có được không, để cho tôi ở nhà qua vài ngày yên bình đi." Lâm Phàm nói.
Nếu những người này ở lại Trung Châu, quỷ mới biết họ sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Vương Minh Dương lắc đầu nói: "Được rồi, nếu cậu đã nói như vậy, vậy chúng gặp nhau ở Thượng Hải. Nhưng cậu phải nhớ kỹ, lần sau nếu còn có loại chuyện này thì cậu không thể quên bọn tôi, nếu không chúng tôi sẽ thực sự tức giận.”
"Được, được, lần sau nhất định không quên mọi người. Lần này là tôi sai rồi, không thông báo cho mọi người là tôi có tội." Lâm Phàm nói.
Về phần nhóm Ngô U Lan, hắn đã nhận được điện thoại của mẹ, ý nói là tối nay mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, ở trên bàn ăn nói chuyện một chút. Lâm Phàm thấy chuyện này làm sao có thể được, nhất định phải để cho các cô ấy sớm trở về.
Nếu thật sự giữ lại ở Trung Châu, như vậy chuyện kế tiếp thì đúng là một đi không thể vãn hồi.
Vân Tuyết Dao vội vàng đến Trung Châu, cũng không thể ở lại. Phía Hào Giang còn có chuyện phải làm, chỉ cần mang lễ vật đến, đồng thời lộ mặt trước mặt cha mẹ anh Lâm một lần cũng đã đủ rồi, cô cũng không muốn nhiều như vậy.
Cô tin tưởng sau này sẽ còn có nhiều cơ hội hơn, không cần nóng vội nhất thời.
Sau khi tiễn mọi người đi, Lâm Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm, nhất thời cảm thấy cả người thoải mái, giống như có cảm giác sảng khoái nói không nên lời.
Buổi tối, ở nhà.
Bà Lâm hỏi: "Con trai, bọn họ đâu?"
Lâm Phàm đáp: "Ồ, bọn họ đều có việc, buổi chiều phải trở về.”
"Không phải mẹ dặn là để bọn họ ở lại sao?" Bà Lâm nghi hoặc nói.
"Mẹ, người ta cũng có rất nhiều việc mà, dù sao cũng là từ nơi khác đến, sao có thể ở lại quá lâu được. Làm sao vậy, sao mẹ lại gấp như vậy, muốn nhìn bọn họ thêm à." Lâm Phàm ngồi bên cạnh mẹ, cười nói.
Bà Lâm trừng mắt nhìn Lâm Phàm một cái nói: "Có thể không gấp được sao, thật vất vả mới thấy lần đầu tiên con dẫn nhiều cô gái trở về như vậy, trong lòng mẹ rất vui vẻ. Nhưng mà con trai à, tuyệt đối không thể làm ra chuyện có lỗi với người ta, nhà chúng ta chưa từng hại mạng người có biết hay không?”
Lâm Phàm vừa nghe lời này, nhất thời nở nụ cười, lời này có nhiều hàm nghĩa: "Mẹ, mẹ yên tâm, con biết rồi, không như mẹ nghĩ đâu. Con đi ngủ trước đây, con thấy cha con tối nay phải say khướt mới trở về.”
Bà Lâm nói: "Ôi, cha con là như vậy đấy, gặp được bạn học cũ nhiều năm không gặp là không nghĩ được gì hết, con cứ đi ngủ trước đi.”
Đêm nay, ông Lâm đương nhiên là say rượu trở về, nhưng tâm tình ông rất tốt, xem ra buổi tối tụ hội này khiến ông rất vui vẻ.
Trong mắt Lâm Phàm, người nhà vui vẻ là tốt rồi, những chuyện còn lại thì hắn cũng không nghĩ nhiều.
Lần này mình đăng tin nhắn trên Weibo, may mắn là không dẫn tất cả mọi người tới, bằng không đến lúc đó thật sự không dễ xử lý.