Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1730 - Chương 1730 - Thực Hiện Kế Hoạch Mới

Chương 1730 - Thực hiện kế hoạch mới
Chương 1730 - Thực hiện kế hoạch mới

Chương 1730: Thực hiện kế hoạch mới

Sau khi ở nhà một khoảng thời gian, hắn cũng chuẩn bị trở lại Thượng Hải.

Cha và mẹ Lâm Phàm đưa hắn ra sân bay.

Mẹ hắn có chút không nỡ: "Con trai, ở bên ngoài một thời gian là được rồi, về sau vẫn trở về Trung Châu có được không?”

Ông Lâm một bên nói: "Bà biết cái gì, con trai ở bên ngoài mới tốt, trở về làm cái gì? Sau này nếu chúng ta nhớ con trai, cũng có thể đi Thượng Hải thăm nó mà.”

Lâm Phàm cười đáp: "Cha, mẹ, hai người cứ yên tâm, mấy ngày trước con đã nói chuyện với thị trưởng Trương. Con người lá rụng về cội, chờ con ở Thượng Hải bên kia vài năm nữa thì con sẽ trở về. Yên tâm đi, sau này con còn phải phụng dưỡng hai người, làm sao có thể rời đi được chứ.”

Bà Lâm cười đáp: "Vậy thì tốt rồi, con ở bên ngoài phải chú ý an toàn, nhất là bây giờ an toàn càng phải được coi trọng. Lần trước con đi trấn Hoàng Vân, lúc mẹ và cha con biết chuyện đều bị dọa chết khiếp, nếu con xảy ra chuyện gì thì phải làm như thế nào.”

Lâm Phàm nói: "Mẹ yên tâm đi, con tự biết rõ, chuyện không nắm chắc thì con tuyệt đối sẽ không làm." Sau đó hắn nhìn đồng hồ: "Được rồi, thời gian kiểm tra vé sắp đến, con phải đi vào đây. Mẹ với cha trở về sớm đi đừng lo lắng cho con, có chuyện gì thì cứ gọi điện thoại cho con, con sẽ trở về ngay.”

Ông Lâm khoát tay: "Đi đi, đi đi, trong nhà có một người đàn ông như cha là đủ rồi, nếu con dẫn theo con dâu về thì cha và mẹ con đều vui vẻ.”

Lâm Phàm cười cười, sau đó không nói gì nữa rồi đi về phía cổng soát vé. Hắn ở nhà cũng không lâu, đã đến lúc phải trở lại Thượng Hải, ngược lại có chút luyến tiếc.

Nhưng hắn khẳng định phải ở bên ngoài một thời gian nữa, trải nghiệm một chút, coi như là xứng đáng với đời này của mình. Nếu chưa từng đi đâu hết, vậy có chút đáng tiếc.

Ngày hôm sau!

Phố Vân Lý!

Khi các ông chủ cửa hàng nhìn thấy Lâm Phàm thì cả đám đều vây quanh.

"Lâm đại sư, sinh nhật cha cậu sao không nói với chúng tôi một tiếng, nếu nói với chúng tôi thì chúng tôi cũng đi rồi." Ông Lương mở miệng nói.

"Đúng vậy, lúc sau nhìn thấy Weibo mới biết."

Lâm Phàm nghe được những lời này thật sự bị dọa sợ, nếu bọn họ đến vậy thì bữa tiệc sinh nhật này thật sự kinh hoàng.

"Cảm ơn, không có sao đâu."

Đối với các ông chủ cửa hàng, chuyện của ông chủ nhỏ chính là chuyện của bọn họ. Sinh nhật cha ông chủ nhỏ, vậy bọn họ nhất định cũng phải đến tặng quà.

Hiện tại phố Vân Lý có thể sôi động như vậy đó chính là nhờ vào ông chủ nhỏ, dùng một câu để nói, không có ông chủ nhỏ sẽ không có phố Vân Lý hiện tại.

Người dân ồn ào xếp hàng mua bánh kếp.

"Lâm đại sư, mau bán bánh kếp đi, mấy ngày nay cậu không có ở đây, chúng tôi đều thèm sắp chết rồi nè."

"Đúng vậy, một ngày không xếp hàng, trong lòng như trống rỗng."

"Ông chủ nhỏ, mấy ngày nay không bán bánh kếp, hôm nay có thể bổ sung thêm một chút hay không, ví dụ như hôm nay bán ba mươi phần."

Lâm Phàm cười nói: "Mọi người cũng đừng nghĩ nữa, bánh kếp này làm rất mệt mỏi, mỗi ngày tôi có thể kiên trì bán mười phần đã là rất cố gắng rồi đó.”

Những người xếp hàng thực sự oán hận sâu sắc về điều này, đây đúng là một câu chuyện buồn. Mỗi ngày chờ đợi ông chủ nhỏ bán bánh, chờ đợi đến ngứa ngáy.

Sau khi bán bánh xong, Lâm Phàm đến viện phúc lợi trẻ em.

Vương Minh Dương đã tới đây từ sớm, anh ta đã nói qua điện thoại với người anh em tốt của mình về việc khai phá mảnh đất hoang của viện phúc lợi, đồng thời còn có kỹ thuật viên đi cùng.

Hoàng viện trưởng nhìn thấy Lâm đại sư dẫn theo một đám người tới, cũng vội vàng hỏi: "Lâm đại sư, đây là làm cái gì vậy?”

Lâm Phàm cười nói: "Không phải lần trước đã nói với bà rồi sao, tôi chuẩn bị xây dựng ký túc xá, hiện tại dẫn người đến xem tận nơi chuẩn bị đo lường một chút. ”

" Ồ!" Viện trưởng Hoàng sửng sốt, dường như là không dám tin, bà không ngờ hiện tại kế hoạch sắp thực hiện.

Bọn nhỏ đi ngang qua, lúc nhìn thấy Lâm Phàm thì cả đám đều chạy như bay tới, cuộc sống hiện tại của bọn nhỏ bây giờ rất sung túc.

Ngoài việc mỗi ngày đi học, hàng ngày đều nuôi dưỡng sở thích.

Sau khi dùng Tiểu Thông Tuệ Đan hoàn mỹ, những đứa nhỏ này đều phi thường thông minh, học tập thứ gì cũng cực kỳ nhanh chóng.

Các giáo viên cảm thấy rằng những đứa trẻ này đúng là thiên tài, hơn nữa còn giỏi hơn cả thiên tài.

Lâm Phàm chơi với bọn nhỏ một chút, sau đó khoát tay: "Đi đi, tự mình đi chơi đi, chú còn có việc phải làm, nghe lời.”

"Vâng." Những đứa trẻ đáp, sau đó chạy về phía xa.

Trước kia lúc mới tới viện phúc lợi này, trong lòng những đứa nhỏ này còn có bóng ma, chỗ nào cũng không buông bỏ, cũng không nói lời nào. Nhưng sau khi được quan tâm tận tình thì cả đám đều trở nên hoạt bát hơn hẳn.

Với những đứa trẻ này thì nơi đây chính là nhà của chúng, ngôi nhà duy nhất của chúng. Nếu muốn chúng rời khỏi đây, sợ rằng tất cả đều sẽ khóc.

Bình Luận (0)
Comment