Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1733 - Chương 1733 - Trong Hồ Lồ Bán Thuốc Gì, Tôi Ngửi Là Đã Biết Rồi!

Chương 1733 - Trong hồ lồ bán thuốc gì, tôi ngửi là đã biết rồi!
Chương 1733 - Trong hồ lồ bán thuốc gì, tôi ngửi là đã biết rồi!

Chương 1733: Trong hồ lồ bán thuốc gì, tôi ngửi là đã biết rồi!

“Anh Lâm, những người này thực sự quá đáng, sao anh không chút giải thích gì vậy?” Ngô U Lan thực sự nóng nảy nhìn thấy những người này vu khống, trong lòng có loại cảm giác không nói lên lời.

Triệu Chung Dương cũng vậy: “Mẹ nói, tôi đi chửi nhau với bọn họ, mấy người này sao không có chút năng lực tự tư duy nào vậy, chuyện này sao có thể được.”

Lâm Phàm cười cười, không nói thêm gì.

Điền Thần Côn liếc mắt đã nhìn thấu Lâm Phàm, đối với hai đứa trẻ người non dạ như Ngô U Lan và Triệu Chung Dương cũng lấy làm tiếc. Có điều thấy biểu tình này của hai người bọn họ hình như thực sự tức giận, thế là ông bèn làm người tốt đến cùng nói: “Các người đừng tức giận làm gì, cái này mà còn không hiểu ý hay sao? Đây là đang chờ, chờ những người đó nhảy lên vui mừng rồi mới tiến hành thu hoạch một đợt.” Điền Thần Côn lắc đầu nói.

Lâm Phàm liếc mắt nhìn Điền Thần Côn một cái, cảm giác chỉ số thông minh của Điền Thần Côn này đột nhiên cao hơn nhiều, quả thực là kỳ tích. Cái này cũng có thể nhìn ra, dù sao mình cũng che đậy kín như vậy.

Điền Thần Côn phát hiện ánh mắt của Lâm Phàm nhìn tới, không khỏi hiếu kỳ: “Nhìn cái gì, chẳng lẽ tôi còn có thể nói không đúng hay sao?”

Lâm Phàm lắc đầu: “Không, chỉ là cảm thấy ông nói đúng quá thôi, xem ra vẫn là ông hiểu tôi nhất.”

Điền Thân Côn: “Ha ha ha, con người Điền mỗ tôi tung hoành khắp nơi, gặp qua nhiều người như vậy. Nếu như nhìn một người cũng không chuẩn thì thật đúng là uổng công tung hoành. Trong hồ lô của cậu bán thuốc gì, tôi ngửi là đã có thể biết rồi.”

Triệu Chung Dương vừa nghe lập tức xúm lại hỏi: “Thật hay giả vậy?”

“Còn có thể là giả sao, đừng vội, viên đạn đang bay.” Điền Thần Côn rất hài lòng với Triệu Chung Dương, lần trước đi ăn cơm mặc dù vẫn là ông ta trả tiền, thế nhưng ông ta thực sự cam tâm tình nguyện. Trên bàn ăn, một em gái trẻ tuổi chủ động xin Wechat của ông ta, còn khen ông ta ôn hòa rất thành thực, điều này khiến cho Điền Thần Côn cảm giác lân lân như bay.

Loại cảm giác thế này từ trước đến giờ chưa có một người phụ nữ nào nói như vậy với ông ta.

Mặc dù có lúc em gái này đòi ông ta lì xì, nhưng làm cho ông ta rất vui. Miệng em gái người ta rất ngọt, từng lời từng câu đều gọi anh Điền, khiến cho lòng ông ta vui vẻ như nở hoa.

Nghe thấy lời này Triệu Chung Dương cũng không nghĩ chuyện này nữa, ngược lại tò mò hỏi: “Thần Côn à, ông nói chuyện với em gái kia thế nào rồi, nên cẩn thận một chút đó nha. Em gái đó cũng dữ dội lắm đó, đừng có để bị lừa đấy.”

Vừa nghe thấy lời này, Thần Côn lập tức không vui nói: “Cái gì, em gái người ta vui vẻ xinh xắn như thế, cậu đừng có nói xấu người ta, cẩn thận tôi đấm cậu đó.”

Triệu Chung Dương không phục nói :“Cái gì, ông vì một cô gái mà đòi đánh tôi. Thần Côn, ông làm tổn thương tôi rồi đó.”

Lâm Phàm nhìn hai người tranh luận cũng bất lực lắc đầu, hai người này hết thuốc chữa rồi.

Ngược lại Ngô U Lan hỏi: “Anh Lâm, đợi thêm chút nữa anh thực sự sẽ giải thích sao?”

Lâm Phàm cười cười: “Yên tâm đi, chân tướng cuối cùng sẽ rõ thôi.”

Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn.

Một nhóm giáo viên tụ tập lại với nhau, khi nhìn thấy những tin tức trên mạng này, bọn họ cũng tức không chịu nổi.

“Những người trên mạng sao có thể nói Lâm đại sư như vậy chứ, chuyện này căn bản không phải là như bọn họ nói.”

“Đúng vậy, tôi vừa giải thích trên Weibo, vậy mà lại bị người ta chửi, bọn họ nói chúng ta nhận phòng rồi nên nói ngược với lương tâm.”

“Những người này cũng không biết là có chuyện gì, bọn họ không biết Lâm đại sư là người như thế nào sao?”

“Đúng vậy, chúng ta cho dù ở trên mạng nói như thế nào cũng không có tác dụng, thật là tức chết đi được. Hơn nữa Lâm đại sư vẫn không chịu giải thích chút nào thế nhỉ?”

Trên mạng.

“Mẹ kiếp, tin tức này vậy mà lại hot được, không phải những chuyện này đều là thật đó chứ.”

“Sao có thể thật được, Lâm đại sư căn bản không phải là người như vậy, dù sao tôi cũng tin tưởng Lâm đại sư.”

“Trên lầu kia, các anh đừng để tên họ Lâm kia che mắt, tôi nói cho các anh biết chuyện này chính là thật đó. Đất của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn có chút đặc thù, thuộc về viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn. Lúc ấy tên họ Lâm kia chủ động tiếp nhận viện phúc lợi trẻ em là vì cái gì, đó chính là vì mảnh đất này. Chỉ cần tòa chung cư này vừa xây xong, chắc chắn sẽ bán ra với giá trên trời.”

“Đúng đó, người bây giờ ai có thời gian rảnh rỗi tiếp nhận viện phúc lợi, một nơi rối rắm như vậy. Không chỗ nào tốt, có cho tôi thì tôi cũng không đến làm.”

“ Nếu chuyện này xảy ra thật, bán một căn hộ thì giá trị là bao nhiêu? Thực sự không dám nghĩ, một căn hộ bán mấy triệu thì thật sự quá hời.”

“Mẹ nó, nghe các anh nói như vậy, tôi cảm giác sợ rằng sẽ có chuyện này.”

Bình Luận (0)
Comment