Chương 1734: Đối sách
Tập đoàn Đông Hán.
Vương Minh Dương đang làm việc, lúc này thư ký vội vàng chạy vào.
Thư ký: “Vương tổng, ngài xem tin tức một chút đi. Miếng đất ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn kia bây giờ trên mạng bị người ta suy diễn, đều nói Lâm đại sư là đang tham ô mảnh đất này, muốn xây chung cư rồi bán với giá cao.”
Vương Minh Dương vừa nghe có chút không vui: “Những người này đúng là thần kinh, chuyện này cũng có thể lan truyền vớ vẩn?”
Thư ký nhìn sắc mặt Vương tổng không vui sau đó nhỏ tiếng nói: “Chuyện này Lâm đại sư cũng không ra mặt giải thích, vậy nên người trên mạng cũng đang nghi ngờ. Hơn nữa hình như có anti fan đẩy thuyền vậy nên chuyện mới phát sinh đến bước này.”
Khi Vương Minh Dương nhìn thấy những chuyện này thì cơn tức giận trong lòng khó có thể tiêu tán, anh ta đối với chuyện của người anh em mình làm có đôi khi thật lòng nhìn không hiểu. Về phần mảnh đất này anh ta đã tính toán qua rồi, khai phá toàn bộ thì cái giá này thuộc về con số thiên văn, cho dù là anh ta cũng mất chút lực nhỏ.
Có điều đây đều là vì đặt nền móng cho những đứa trẻ sau này, anh ta cũng nhận. Dù sao người anh em mình muốn làm thì anh ta còn có thể nói cái gì.
Hơn nữa dùng lời của người anh em nhà mình mà nói thì đây là chuyện tốt, có thể tích đức. Cho dù sau này già rồi cũng sẽ cảm giác bản thân có làm qua một chuyện tốt.
Bây giờ chuyện đã bị đưa lên mạng, hơn nữa lại bị người ta hiểu lầm như vậy, anh ta cũng hận không thể trực tiếp chửi cho những người kia một trận, bắt đến trước mặt vả cho sưng mặt.
Thư ký: “Vương tổng, chuyện này cần Lâm đại sư tự mình giải thích một chút, có điều theo tôi thấy, trước khi căn hộ này chưa hoàn thành, sợ rằng cho dù Lâm đại sư tự ra mặt giải thích cũng khó mà giải thích rõ được.”
Vương Minh Dương gật đầu: “Được rồi, ra ngoài trước đi, tôi gọi cuộc điện thoại.”
Bây giờ anh ta không thể chờ được nữa, muốn ngay lập tức gọi điện thoại cho người anh em của mình, hỏi xem chuyện này rốt cuộc là làm thế nào.
Nếu như mặc kệ như vậy, quỷ mới biết những người này sẽ làm ra chuyện gì.
Nói không chừng còn có thể bôi nhọ càng thêm nghiêm trọng hơn nữa.
Thư ký rời đi.
Vương Minh Dương gọi điện thoại: “Alo, người anh em, cậu đang ở đâu đấy?”
Lâm Phàm: “Tôi đang làm thủ tục.”
Vương Minh Dương: “...”
Sở ban ngành nào đó.
“Tôi không nói với anh nữa, bây giờ tôi phải mời nhân vật lớn giúp tôi chuyện này, không phải anh nói là thủ tục tiếp theo quá phiền phức sao. Tôi phải tìm người giúp mới được, nếu không tên nghèo như tôi chắc không thể bỏ ra được số tiền lớn thế này.”
Lâm Phàm sau khi nói chuyện điện thoại với Vương Minh Dương xong thì cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía người đàn ông trung niên trước mặt, cười nói: “Bí thư Trần, chuyện này cần ngài giúp đỡ chút rồi. Tôi thực sự nghèo rớt mồng tơi nếu như ngài không giúp tôi thì cho dù móc rỗng ruột tôi cũng không gom được số tiền này.” Lâm Phàm vừa cười vừa nói.
Hắn bây giờ đến tìm nhân vật lớn vẫn là có chút tác dụng, ít nhất thì vị bí thư Trần trăm công nghìn việc này vẫn có thể bỏ ra chút thời gian để tiếp hắn.
Dù sao ở Thượng Hải thì loại cấp bậc nhân vật thế này cũng không phải là ai cũng có thể gặp được. Hơn nữa địa vị của người ta đúng thật là rất cao, không phải là cao bình thường.
Bí thư Trần nhìn Lâm đại sư cũng cười lắc đầu: “Lâm đại sư, cậu xây tòa chung cư này thì tìm tôi có tác dụng gì chứ, phải đi tìm ban ngành bên kia mới được.”
Lâm Phàm lắc đầu: “Chuyện này hết cách, tôi cũng không biết tìm ai mới có thể có bản lĩnh lớn làm chủ việc này. Suy đi nghĩ lại tôi cảm thấy vẫn nên tới tìm bí thư Trần là vì dân phục vụ detgiúp tôi chuyện này.”
“Được rồi, nếu Lâm đại sư đã tìm tôi, vậy thì tôi cũng không thể từ chối, nói xem chuyện là như thế nào, có điều nếu như đi cửa sau thực sự không được đâu nhé.” Bí thư Trần nói, có điều ông ta biết Lâm đại sư chắc chắn không phải là người như vậy.
Lâm Phàm vừa nghe lập tức vui vẻ, sau đó vội vàng nói: “Là như vậy, phía sau viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn vẫn còn một miếng đất trống rất lớn, tôi chuẩn bị xây một tòa nhà chung cư năm sáu mươi tầng.”
Bí thư Trần lắng nghe không cắt lời, viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn ông ta biết. Từ sau khi Lâm đại sư tiếp nhận thì giống như diều gặp gió, nghe nói bây giờ cũng đã tự tuyển giáo viên để dạy học, chính chuyện này thôi cũng xứng đáng nhấn like rồi.
“ Tòa chung cư năm sáu mươi tầng này, sau khi xây xong, phải nộp tiền thuế an sinh xã hội có thể nói là một con số thiên văn. Tòa chung cư này của tôi là do tôi mời bạn tôi đến giúp đỡ xây dựng, đã nợ đủ nhiều rồi. Tôi nghĩ ngài có thể giúp miễn những thủ tục thuế này có được hay không?” Lâm Phàm nói.
“Lâm đại sư, tòa nhà này của cậu xây xong không phải là muốn bán hay sao, nếu vậy thì tiền bán đó chắc là đủ rồi đó.” Bí thư Trần trong lòng hoài nghi, ở viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn xây dựng tòa chung cư bán ra bên ngoài, chuyện này ông ta sẽ không nói gì, bởi vì đất ở đó vốn chính là của viện phúc lợi.
Nếu như tiền bán được toàn bộ đầu tư vào viện phúc lợi thì là tốt nhất, nhưng ông ta là sợ số tiền này quá mức khổng lồ, dẫn đến tham ô thì khi đó thực sự không tốt.