Chương 1735: Đây vốn là chuyện tốt
Lâm Phàm xua tay: “Không phải là như vậy, chung cư này tôi không bán. Một vài giáo viên giảng dạy ở viện phúc lợi trẻ sẽ được tặng một căn, đồng thời trên hợp đồng tôi cũng sẽ ký kết với bọn họ, căn hộ này không được phép bán hoặc sang nhượng, chỉ cung cấp cho bọn họ sử dụng mà thôi. Đồng thời không giới hạn thời gian, có thể ở cả đời cũng được.”
“ Mà những căn còn lại tôi sẽ giữ lại cho những đứa trẻ của viện phúc lợi, sau này bọn chúng trưởng thành cũng có thể có chỗ mà ở. Vốn dĩ điều kiện và hoàn cảnh ban đầu của chúng không tốt bằng những đứa trẻ có gia đình khác. Tôi thân là người phụ trách của viện phúc lợi, đương nhiên có trách nhiệm chuẩn bị cho bọn chúng một căn nhà, để sau này bọn chúng ở cùng một nửa còn lại của chúng chứ.”
“Những căn hộ này đều không bán, mãi thuộc về viện phúc lợi, sau này nếu như viện phúc lợi có đứa trẻ mới đến thì đợi bọn chúng trưởng thành, cũng sẽ phân chia cho bọn chúng như vậy.”
Lâm Phàm thao thao bất tuyệt, loại chuyện này nhất định phải tìm nhân vật lớn mới có thể giải quyết được. Nếu như không tìm họ ra mặt thì chỉ sợ hắn là Lâm đại sư cũng không có quyền chi phối chuyện này.
Bí thư Trần nghe rất cẩn thận, sau đó cũng hiểu ra, nói: “Lâm đại sư, tôi hiểu ý của cậu, nếu như là như vậy tôi nghĩ tôi sẽ giúp được. Dù sao đây là chuyện tốt, xuất phát điểm cũng là tốt, chung cư của những đứa trẻ ở viện phúc lợi thuộc về tài sản của viện phúc lợi, có thể để cho nó luôn tồn tại.”
“Hơn nữa sau này những đứa trẻ kia trưởng thành, có năng lực, có thể tự mua nhà. Khi đó chúng sẽ nhượng lại căn hộ này cho đứa trẻ khác mới vào. Không tồi, ý nghĩ này rất tốt.”
“Lâm đại sư, chuyện này tôi tán thành, cảm thấy đây là việc làm rất tốt.”
Đối với bí thư Trần mà nói, ông ta cũng chưa từng gặp qua người nào giống Lâm đại sư, tuổi còn trẻ mà lại có giác ngộ như vậy. Đối với viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn mà nói thì cũng là một chuyện tốt.
Lâm Phàm cười: “Đúng vậy, tôi cũng cho rằng chuyện này rất tốt, mặc dù có thể còn nhiều chỗ chưa hoàn thiện. Nhưng sau này vẫn có thể hoàn thiện, có điều sau khi xây xong vẫn cần nộp thuế nhà, còn phải nhờ bí thư Trần giúp đỡ.”
“Đương nhiên, tôi bảo đảm sẽ ký hợp đồng với chính phủ, cảm đoan nhà này tuyệt đối sẽ không bán ra ngoài.”
Bí thư Trần im lặng một lúc dường như đang suy nghĩ: “Được, chuyện này để tôi giải quyết, đây cũng xem như là cải cách, là tiến bộ. Từ sau khi Lâm đại sư tiếp nhận viện phúc lợi trẻ em, chưa từng nhận trợ cấp của quốc gia, chỉ trên chuyện này tôi rất tán thành.”
“Tiểu Vương, vào đây.”
Tiểu Vương vẫn luôn đứng đợi ở bên ngoài vội vàng chạy vào, sau đó gật đầu: “Bí thư.”
“Thông báo một chút, lãnh đạo các đơn vị đến chỗ tôi họp.” Bí thư Trần nói.
“Vâng.” Tiểu Vương vội vàng rời đi, trong lòng cũng hoài nghi không biết bí thư tại sao muốn tổ chức hội nghị, đồng thời cũng vô cùng kinh ngạc sao Lâm đại sư cũng có mặt ở đây.
Chẳng có lẽ có chuyện lớn gì xảy ra sao?
Bí thư Trần: “Lâm đại sư, cậu yên tâm đi, bây giờ tôi sẽ triệu tập và mở cuộc họp, sẽ tiến hành thảo luận việc này. Chậm nhất là ngày mai có thể cho cậu một văn bản cùng kết quả hài lòng. Có điều không phải là tôi không tin tính tình Lâm đại sư, nhưng giấy cam kết này chúng ta vẫn cần ký một chút, phòng ngừa tương lai ấy mà.”
Lâm Phàm cười gật đầu, lập tức đứng lên nói: “Vậy cảm ơn bí thư Trần giúp đỡ, tôi thay mặt 365 đứa trẻ cảm ơn bí thư.”
Bí thư Trần cười: “Cảm ơn thì thôi khỏi đi, chỉ hy vọng sau này Lâm đại sư có thể ở lâu tại Thượng Hải. Đúng rồi, Lâm đại sư có mua nhà hay chưa? Gần đây chúng tôi ở đây thành lập một hạng mục, chính là chung cư dành cho nhân tài của Thượng Hải, nếu như sau này Lâm đại sư muốn ở lại Thượng Hải tôi có thể xin cho cậu.”
Lâm Phàm cười cười, sao có thể không nghe ra ý tứ của lời này chứ, không phải chính là muốn mình ở lại Thượng Hải hay sao.
Có điều bản thân đã đồng ý với cha mẹ ở Thượng Hải vài năm rồi về quê, nhưng chuyện sau này ai mà nói trước được chứ.
“Cảm ơn ý tốt của bí thư Trần, sau này lại nói đi.” Lâm Phàm nói.
Bí thư Trần không nói gì nhiều nhưng cũng gật đầu, sau đó tiễn Lâm Phàm đến cửa sau đó quay người lại mỉm cười, dường như là không nghĩ rằng sẽ có chuyện như thế này.
Nhưng ông ta đúng là cảm thấy chuyện này không tồi.
Sau khi Lâm Phàm ra khỏi đại sảnh tâm trạng cũng vô cùng tốt, vội vàng gọi điện thoại cho Vương Minh Dương, thông báo một chút chuyện tốt.
Trong điện thoại, Vương Minh Dương choáng váng ngây người dường như không dám tin.
“Người anh em, thể diện của cậu cũng lớn quá đi thôi.” Bây giờ anh ta không biết nên nói cái gì cho phải, mặc dù dựa vào của cải và địa vị xã hội của anh ta hiện tại thì cũng không thể hẹn gặp bí thư Trần, nhưng muốn người ta giúp mình chuyện lớn như vậy thì anh ta tự nhận bản thân không có năng lực này.
Có điều nghĩ đến người anh em của mình trâu bò như vậy anh ta còn có thể nói cái gì nữa, chỉ có thể tự hào mà thôi.
Lâm Phàm cười nói: “Cái gì mà thể diện lớn với nhỏ chứ, đây vốn là một chuyện tốt, không phải sao?”