Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1738 - Chương 1738 - Giải Thích Với Kẻ Ngu Ngốc Chỉ Phí Hết Thời Gian

Chương 1738 - Giải thích với kẻ ngu ngốc chỉ phí hết thời gian
Chương 1738 - Giải thích với kẻ ngu ngốc chỉ phí hết thời gian

Chương 1738: Giải thích với kẻ ngu ngốc chỉ phí hết thời gian

Lúc này, viện trưởng Hoàng lấy toàn bộ giấy tờ của viện phúc lợi ra, đồng thời cũng có những bản sao.

Một phần văn kiện đã đóng dấu đầy đủ, một phần văn kiện đã ký hết.

Sau đó hắn đọc văn kiện cần ký, về cơ bản không có vấn đề gì lớn. Mặc dù đối với bí thư Trần hắn rất là tin tưởng, nhưng nên đọc thì vẫn nên đọc, cuối cùng dưới sự chứng kiến của mọi người hắn trực tiếp ký hợp đồng.

Lâm Phàm bắt tay từng vị lãnh đạo một, có lãnh đạo thở dài trong lòng, bây giờ văn kiện đã ký xong còn có thể nói cái gì.

“Lâm đại sư, lần này chúng tôi mở ra tiền lệ rồi đó.” Một vị lãnh đạo bắt tay Lâm Phàm cảm thán nói.

Lâm Phàm cười: “Đa tạ các vị đã giúp đỡ.”

Sau khi mọi chuyện xử lý xong, Lâm Phàm ở lại đây cùng mọi người thêm một lúc thì rời đi với tâm trạng vô cùng vui vẻ.

Có điều trang web của chính phủ bên kia, cũng sẽ thông báo chuyện này, dù sao thì đây cũng xem như là một chuyện tốt.

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm vẻ mặt tươi cười đi vào trong cửa hàng.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì mà vui như vậy, chuyện trên mạng vẫn còn chưa giải thích nữa, vậy mà cậu còn cười vui vẻ như thế.”

Lâm Phàm giơ văn kiện trong tay ra: “Sao lại không cười được, có văn kiện này trong tay, tại sao không cười được chứ?”

“Xem nào.” Điền Thần Côn đưa tay muốn lấy văn kiện có điều bắt hụt.

Lâm Phàm lắc đầu: “Cái này không thể được, ông đừng xem đây là văn kiện bình thường, bản văn kiện này không hề rẻ đâu, phải lên đến hàng trăm triệu đó.”

Điền Thần Côn không tin: “Bốc phét, bản văn kiện này có thể đáng giá nhiều tiền như vậy sao?”

Lâm Phàm cười nói: “Chuyện của viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn, hôm qua tôi đã xin lãnh đạo giúp đỡ ban hành văn kiện này, thuế hoàn toàn miễn phí, đây không phải là tiết kiệm được một khoản tiền lớn hay sao?”

“ Văn kiện này tôi phải chụp ảnh đăng lên Weibo cái đã.”

Lâm Phàm lấy điện thoại rồi mở văn kiện ra sau đó chụp ảnh đăng lên Weibo.

Không có một chữ nào thêm vào, mà chỉ đăng một icon mặt cười, về phần ý nghĩa khác thì để bọn họ tự mình giác ngộ đi.

Trên mạng.

Một nhóm người vẫn đang điên cuồng chửi bới.

Anh Kim đã chửi trong mười mấy tiếng nhưng mà vẫn chửi không biết chán, dường như không biết mệt chút nào.

Bà ta đã hoàn toàn tìm thấy tổ chức thuộc về mình, nhất là sau khi nhìn thấy một nhóm cư dân mạng tin lời của mình, loại cảm giác thành tựu này thực sự quá đã.

“Đã lâu như vậy rồi, Lâm đại sư thực sự không muốn nói rõ một chút sao?”

“Xem ra chuyện này đã là thật rồi, thật là đáng tiếc.”

“ Ôi, Lâm đại sư hòa quang bao phủ cũng không thoát khỏi sự mê hoặc của đồng tiền.”

“Đúng vậy, sau này tôi lại mất đi một thần tượng rồi. Mặc dù Lâm đại sư rất lợi hại, nhưng sự lợi hại này với nhân phẩm thật là có vấn đề lớn.”

Lúc này, một cư dân mạng nhảy ra.

“Mấy người các anh có phải là thiểu năng trí tuệ không, không đi xem Weibo của Lâm đại sư đi còn ở đây lải nhải giống như một kẻ ngốc vậy. Còn những antifan kia mời các anh tiếp tục chửi, người tin Lâm đại sư mãi sẽ tin. Mà Lâm đại sư không để ý tới các anh là bởi vì đang bận làm việc mà thôi.”

Không ít người nhìn thấy bình luận này vội vàng chạy qua đó xem rốt cuộc là có chuyện gì.

Mà khi mở Weibo của Lâm đại sư ra cũng trong nháy mắt thấy bình luận đang điên cuồng nổi lên.

“Con mẹ nó! Chuyện này cũng quá cao cấp rồi, loại văn kiện như thế này sao có thể ký được chứ. Xây dựng chung cư cao tầng vậy mà lại không cần nộp thuế, chuyện này cũng bá đạo quá đi thôi.”

“Đù, cái gì? Những căn hộ kia đúng là đặc biệt, thì ra là để cho những đứa trẻ trong viện phúc lợi. Sau này bọn chúng lớn lên thì sẽ ở những căn hộ này. Còn mẹ nó, số này cũng tốt quá đi thôi, vẫn chưa lớn đã không có phiền não việc mua nhà rồi.”

“ Ui là trời, Lâm đại sư anh bên đó còn nhận đứa trẻ lớn tuổi hay không, tôi cũng muốn đến viện phúc lợi.”

“Mẹ kiếp, lần này chính phủ làm hay lắm, rất đáng nhấn like.”

“Đúng vậy, cái này rất có nhân tình đó nha, biết Lâm đại sư vì những đứa trẻ nên trực tiếp miễn thuế, chuyện này bá đạo quá rồi.”

“Ha ha, cũng không biết là thật hay không, từ đâu tìm được văn kiện này thế, tôi chưa từng nghe nói chính phủ sẽ phê chuẩn loại văn kiện như này.”

“Đúng vậy, tôi cũng cho rằng là giả.”

Mà ngay khi mọi người còn chưa vui vẻ được bao lâu, trên trang web chính thức của chính phủ Thượng Hải cũng công bố tin tức này.

Thậm chí một số nhân vật lớn cũng chia sẻ bài đăng bày trên Weibo.

Lúc này, tất cả mọi người đều im miệng.

Mà Lâm Phàm cũng không quan tâm những chuyện này, cảm giác giải thích với kẻ ngu ngốc thực sự quá phí thời gian.

Chuyện này vốn chỉ là một vụ việc không có chứng cứ, vậy mà lại bị lan truyền ở trên mạng một cách thần kỳ như vậy.

Bình Luận (0)
Comment