Chương 1740: Nước mắt và song sắt
Thu Đao Chặt Cá nói: “Vậy ông chủ phải hứa là tiếp tục thuê tôi, để tôi trở thành thủy quân số một của anh. Tôi bảo đảm, tôi xin thề, sau này sẽ không bao giờ thay đổi thất thường nữa, chỉ trung thành với một mình ông chủ.”
Lâm Phàm cười, tên béo ba trăm cân này lại còn ra giao dịch với mình nữa chứ.
“Được! Cho anh một cơ hội để thể hiện, tôi sẽ tiếp tục thu nhận anh. Thế nhưng nếu như anh còn dám nhảy việc nữa, cẩn thận…”
Lời còn chưa nói xong, Thu Đao Chặt Cá ở trong điện thoại lập tức lắc đầu: “Không nhảy nữa! Không nhảy nữa! Ông chủ anh tin tôi đi, tôi nhất định sẽ giữ uy tín."
Uy tín? Tin mới là lạ.
“Nhanh lên, nói xem rốt cuộc là ai đang chơi xấu tôi.” Lâm Phàm tò mò hỏi. Mình không trêu chọc ai cả, hơn nữa mình chính nghĩa như vậy, lương thiện như vậy, chẳng lẽ đầu óc những người này bị ngớ ngẩn rồi sao? Vậy mà lại thành lập một tổ chức đặc biệt để gieo tiếng xấu cho mình, quả là hành vi không thể dung thứ.
Thu Đao Chặt Cá nói: “Hôm qua tôi bị một người kéo vào nhóm, phát hiện người trong nhóm đó đều nhằm vào anh. Người làm các ngành các nghề gì đều cũng có, có người bán thuốc, có người buôn bán trẻ em. Hơn nữa còn có một người, tôi nghĩ anh chắc chắn sẽ không thể ngờ được đâu?"
“Là ai?”
“Anh Kim.”
Khi Thu Đao Chặt Cá nói ra lời này, Lâm Phàm hoàn toàn sững sờ.
Anh Kim?
Cái tên này cũng đã khá lâu rồi, nếu như không nghĩ kỹ lại thì đúng là không nhớ ra. Về phần những người buôn bán thuốc gì đó, bản thân hắn nhất định sẽ không thừa nhận là có thù với họ. Dù sao cũng chưa từng gặp mặt mà đột nhiên bị người ta ghi hận như thế, chuyện này thật khiến người ta bất lực mà.
Về phần những kẻ buôn người kia thì hắn biết một khi đánh chết một tên nhất định sẽ liên lụy đến một nhóm, bị đám người này ghi hận cũng là chuyện bình thường.
Nếu như bị mình gặp phải thì sẽ khiến cho bọn chúng phải hát một bài 'Nước mắt song sắt’.
Thu Đao Chặt Cá nói: “Ông chủ, anh yên tâm, nếu tôi đã là người của anh rồi thì nhất định sẽ quét sạch tất cả mọi thứ vì anh. Tôi đã bí mật thâm nhập vào trong tầng cấp cao rồi, tôi dùng trí thông minh cùng kinh nghiệm phong phú của mình để khuất phục họ, tranh thủ thời gian ngắn nhất trở thành thủ lĩnh nòng cốt của họ.”
“Đánh vào nội bộ của địch? Không tệ, làm cho tốt vào, tôi tin anh, chỉ cần làm tốt chuyện này thì sẽ cho anh năm trăm tệ tiền thưởng.” Lâm Phàm nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên nhanh chóng xử lý thì tốt hơn, nếu ngày nào cũng bị mấy gã này nói xấu mình trên mạng như thế thì không xấu cũng thành xấu luôn mất.
Về phần năm trăm tệ, cứ coi như là cho Thu Đao Chặt Cá có thêm động lực đi, dù sao thì tên này vẫn là một tên rất dễ thỏa mãn.
“Vâng, ông chủ yên tâm, tôi nhất địng sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh đối với tôi. Vây tôi không quấy rầy ông chủ nữa, ông chủ mạnh khỏe an khang, hẹn gặp lại ông chủ.”
Thu Đao Chặt Cá cúp máy rồi thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trước màn hình nhìn bão bình luận mà trong lòng khổ sở không thôi.
“Ôi, sớm biết đã không bật hack rồi, bây giờ danh tiếng cũng xấu rồi, tên game thủ kia lại còn nói mình dụ dỗ gã ta bật hack, thật đúng là không biết xấu hổ. Chờ thủy quân của tôi tập hợp lại, người đầu tiên tôi xử lý sẽ là cái tên khốn này.”
Sờ sờ bụng.
Nghĩ đến bản thân lại có việc làm thì trong lòng cũng rất vui vẻ, phải ra ngoài tự thưởng cho mình một bữa thật hoành tráng mới được.
Dù sao gần đây cũng gầy đi rồi, gầy mất ba cân luôn đó.
Lâm Phàm cười một cái rồi cúp điện thoại, không ngờ còn có thể nhận được điện thoại của tên Thu Đao Chặt Cá này, xem ra tên này hiện tại sống không dễ dàng gì.
Nếu được như ý thì hắn dám bảo đảm rằng tên này nhất định mặt sẽ hướng lên trời luôn rồi ấy chứ.
Triệu Chung Dương ngẩng đầu nói: “Anh Lâm, điện thoại của ai vậy?”
Lâm Phàm: “Chính là cái tên Đại tổng quản của thủy quân kia, gã livestream chơi game PUBG nhưng bật hack nên bị người ta phát hiện, bây giờ muốn quay lại làm công việc thủy quân này.”
“Ha ha.” Triệu Chung Dương lập tức cười to nói: “ Em biết, chuyện này gần đây cũng rất náo nhiệt đó, hóa ra anh ta cũng có dính dáng đến chuyện này.”
Lúc này ánh mắt Lâm Phàm nhìn về phía Ngô U Lan, hắn cảm thấy sắc mặt của U Lan có chút khó coi, có loại cảm giác đang thương tiếc.
“U Lan, sao vậy?”
Ngô U Lan đặt điện thoại ở trước mặt Lâm Phàm nói: “Anh Lâm, anh đọc tin tức này đi. Người đàn ông này thật là đáng thương, đã năm mươi tuổi rồi mà còn chưa kết hôn. Ông ấy vẫn luôn dựa vào số tiền bán trái cây để giúp đỡ học sinh nghèo. Bây giờ bản thân lại tra ra bệnh, được người ta đăng lên mạng để kêu gọi mọi người quyên tiền ủng hộ, vừa rồi em cũng đã tặng 1000 tệ.”
Lâm Phàm nhìn tin tức trên điện thoại, đọc kỹ nội dung, sau đó lại nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi đột nhiên đứng dậy.
“Anh Lâm, anh đi đâu?” Ngô U Lan hỏi.
Lâm Phàm nói: “Đến bệnh viện một chuyến, tôi có chút việc.”