Chương 1741: Phát hiện mục tiêu
Mặc dù không nói rõ, nhưng Ngô U Lan cũng kịp phản ứng lại.
“Đúng rồi, nếu như anh Lâm ra tay thì bệnh này nhất định có thể chữa khỏi rồi.”
Lâm Phàm cười, chữa bệnh là một vấn đề, vấn đề khác là người đàn ông này đáp ứng đủ điều kiện. Bây giờ nhiệm vụ này rất khó hoàn thành, khả năng tìm thấy ở trên phố quả thực là rất thấp.
Hơn nữa hắn đột nhiên phát hiện một điều, Ngô U Lan quả thật chính là phúc tinh của hắn, có những chuyện đều là do cô ấy xem tin tức rồi nói ra.
“Mọi người chờ ở cửa hàng một chút, bây giờ tôi đi một lúc rồi về, không ngờ ở Thượng Hải vẫn còn, như vậy thì thuận tiện hơn nhiều.” Lâm Phàm cười, sau đó trực tiếp lái xe xuất phát.
Bệnh viện!
Trên giường bệnh, Lưu Sơn nằm trên giường bệnh, nhìn xuyên qua cửa sổ xem cảnh vật bên ngoài.
Y tá bước vào, cô ta biết bệnh nhân này, hôm qua còn có phóng viên đến đây để đưa tin. Nghe nói bệnh nhân này là một người tốt, vẫn luôn độc thân, cuộc sống cũng tương đối vất vả. Mỗi ngày đều phải dậy sớm để chuẩn bị đạp chiếc xe nhỏ đi khắp phố lớn ngõ nhỏ để bán hoa quả, tiền bán được ngoại trừ để lại một chút làm chi phí sinh hoạt ra thì cơ bản đều quyên góp cho công trình hy vọng, hơn nữa còn phụ trách học phí của hai sinh viên.
Người như vậy thực sự không biết phải nói thế nào cho đúng, hơn nữa người như thế này cũng không phải là ít. Rõ ràng bản thân sống đã không dễ dàng gì rồi, nếu như giữ tiền lại có lẽ còn có thể để bản thân sống hạnh phúc một chút. Thế nhưng ông ấy lại dùng số tiền vốn không nhiều để giúp đỡ sinh viên, thật sự là không thể hiểu được.
“Ông thấy thế nào rồi? Có thấy chỗ nào không thoải mái hay không?” Y tá cũng đã ngoài bốn mươi, cũng coi như là y tá lớn tuổi trong bệnh viện.
“Không có chỗ nào không thoải mái, cô y tá, khi nào tôi mới được xuất viện vậy?” Lưu Sơn hỏi.
Y tá cười: “Cứ chờ đi, còn chưa làm phẫu thuật nữa, tôi thấy ít nhất cũng phải mất một tháng.”
“Vậy tiền phẫu thuật chắc tốn nhiều lắm, dù sao tạm thời tôi cũng không sao, tôi vẫn nên xuất viện thì tốt hơn.” Lưu Sơn im lặng một lúc, ngoại trừ lúc trước đau đến ngất đi ở trên đường ra thì còn lại thực sự không cảm thấy cơ thể quá khó chịu.
Y tá không ngờ ông ấy còn nghĩ đến tiền thuốc nên nói: “Những chuyện này ông không cần phải lo, phóng viên đều đã đến đây và giúp đỡ quyên góp giúp cho ông rồi. Hơn nữa bệnh viện chúng tôi còn có chế độ miễn giảm. Ông yên tâm đi, sẽ không để ông bỏ ra một xu nào đâu.”
“Đúng rồi, tôi có chút tò mò, bản thân ông sống cũng không được tốt lắm, vì sao không giữ tiền lại cho mình mà còn quyên góp cho học sinh như vậy?” Y tá hỏi tiếp: “Bây giờ xã hội người có tiền nhiều như vậy, dù thế nào cũng không đến lượt ông giúp đỡ đâu.”
Lưu Sơn cười: “Nói như vậy là sai rồi, tôi không quan tâm đến người khác nghĩ thế nào, nhưng tôi hiểu tác hại của việc không học hành. Nhìn tôi bây giờ xem, chưa từng được đi học, chỉ có thể dựa vào việc bán hoa quả để nuôi sống bản thân. Hoàn cảnh gia đình những học sinh đó không được tốt lắm, nếu không đi học thì sau này không phải cũng sẽ giống tôi hay sao?”
Y tá liếc nhìn Lý Sơn nói: “Tôi nghe phóng viên nói, hai học sinh mà ông giúp đỡ đều học ở Thượng Hải, sao lúc ông bị bệnh mà hai người đó không ai đến thăm ông?”
Lưu Sơn ngược lại không hề để ý: “Có gì để thăm chứ, việc học là quan trọng nhất, cũng không phải bệnh gì nghiêm trọng.”
Y tá nghe vậy cũng rất muốn nói hai học sinh mà ông giúp đỡ e rằng là kẻ vô ơn, nhưng lời này không có nói ra, bà ta cảm thấy nếu nói ra thì e rằng sẽ làm tổn thương Lưu Sơn.
Cốc cốc!
Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, một người trẻ tuổi đi vào, người trẻ tuổi này thoạt nhìn có chút non nớt giống như học sinh vậy: “Cha Lưu, con tới thăm cha đây.”
Lưu Sơn nhìn thấy người đến, lập tức càm ràm: “Vương Hạo, sao con lại đến đây, con không đi học sao?”
Vương Hạo ăn mặc giản dị, là đứa trẻ miền núi, những năm gần đây cậu ta có thể vào đại học là nhờ sự giúp đỡ của ông Lưu người cha nuôi trước mặt này.
Sau đó cậu ta nghe tin cha Lưu bị bệnh thì vội vàng chạy đến đây.
Lưu Sơn nhìn thấy trong tay Vương Hạo mang theo hoa quả, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: “Mua hoa quả gì chứ, cha là người bán hoa quả đấy, lại lãng phí, tiêu tiền vô ích rồi.”
Nhìn thấy đứa trẻ thực sự đến thăm ông ta, y tá lập tức cười nói: “Người ta có ý tốt mua chút đồ đến thăm ông, sao ông lại bắt đầu càm ràm rồi.”
Đối mặt với những lời này, Vương Hạo ngược lại không hề tức giận, dường như thực sự đang tiếp nhận sự giáo huấn của cha.
“Vậy con quay về nhé?” Vương Hạo hơi lúng túng, không biết phải làm thế nào.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Vương Hạo, Lưu Sơn cũng không thể tiếp tục tức giận được nữa: “Được rồi, mua rồi thì thôi, qua đây ngồi đi, hôm nay không đi học sao?”
…