Chương 1742: Cơ hội thế này sao bỏ qua được
Vương Hạo lắc đầu: “Hôm nay không có tiết, con nhìn thấy tin tức ở trên mạng thì lập tức chạy qua đây.”
Sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng móc từ trong túi áo ra một phong thư: “Cha Lưu, đây là tiền bạn học lớp bọn con quyên góp, bảo con đưa cho cha.”
Y tá cười nói: “Không tệ, xem ra người có lòng yêu thương vẫn còn rất nhiều. Vương Hạo, còn một đứa trẻ nữa được cha Lưu của con giúp đỡ đâu?”
Vương Hạo vừa nghe vậy lập tức vừa tức giận cũng vừa bất lực: “Cháu thông báo với anh ấy rồi, nhưng anh ấy nói hôm nay có tiết nên không thể đến được.”
“Ôi.” Y ta vừa nghe vậy trong lòng cũng cười lạnh, quả nhiên là kẻ vô ơn, vậy mà lại không đến.
Lưu Sơn ngược lại không có cảm giác gì, nói: “Ừ, có tiết học thì nhất định phải đi, đi học quan trọng hơn. Nếu mất một bài giảng trên lớp thì e là tiến độ sẽ bị chậm lại.”
Vương Hạo không nói gì thêm, nhưng trong lòng cậu ta biết, đây không phải là lý do chỉ là anh ấy không muốn đến mà thôi.
Cốc cốc!
“Cho hỏi ông Lưu có ở đây không?” Lúc này, mọi người trong phòng bệnh đang tán gẫu thì ngoài cửa truyền đến một giọng nói.
Y tá nói: “Ở đây, mời vào!”
Lâm Phàm đứng ở ngoài cửa, nghe thấy âm thanh thì đẩy cửa phòng bệnh ra, trên mặt mang theo nụ cười bước vào.
Lưu Sơn nghi hoặc nhìn người đứng ở cửa có chút lạ lẫm, hỏi: “Cậu là?”
“Lâm đại sư.”
Y tá cũng không biết người tới là ai, thế nhưng khi nhìn thấy người bước vào thì lập tức hô lên.
Bây giờ nhân viên công tác của bệnh viện ai mà không biết Lâm đại sư cơ chứ? Đây chính là thần trong giới y học, là thần y đó có biết không! Bệnh gì cũng có thể giải quyết dễ dàng, hơn nữa còn không gặp bất cứ khó khăn gì.
Bây giờ khắp nơi trên cả nước, đủ các bệnh viện hàng đầu đều muốn thuê Lâm đại sư làm viện trưởng vinh dự, nhưng Lâm đại sư cũng không thèm để ý.
Cho nên bây giờ điều kiện đã được nâng cao, chỉ cần Lâm đại sư nguyện ý đến thì bất luận là bệnh viện nào cũng sẽ cho hắn đảm nhiệm chức vụ viện trưởng, cho dù là bệnh viện của họ cũng sẽ như vậy.
Vương Hạo cũng kịp phản ứng lại, vẻ mặt trở nên kích động nói: “Ngài là Lâm đại sư?”
Lâm Phàm cười: “Không quấy rầy mọi người chứ?”
Y tá vội vàng lắc đầu đáp: “Không, không quấy rầy.” Sau đó nghi hoặc hỏi: “Lâm đại sư, sao ngài lại đến đây?”
Chính vào lúc này, Vương Hạo đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Phàm: “Lâm đại sư, xin ngài hãy cứu cha Lưu!”
Lâm Phàm lập tức đỡ người trẻ tuổi này dậy, cười nói: “Lần này tôi đến đây chính là vì chuyện này, cho nên không cần cầu xin tôi đâu.”
Y tá vừa nghe vậy thì lập tức trở nên hưng phấn, nhìn về phía Lưu Sơn đang ở một bên nói: “Lần này tốt rồi, nói không chừng ông sẽ được xuất viện sớm đó, Lâm đại sư đích thân đến đây thì bệnh của ông sẽ không có vấn đề gì nữa đâu.”
Nghĩ lại thì Lâm đại sư ngay cả bệnh nan y cũng có thể chữa khỏi, chỉ với căn bệnh này thì trong mắt Lâm đại sư cũng chỉ là bệnh vặt.
Mà lúc này, y tá dường như nghĩ đến cái gì đó, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, bây giờ bà ta phải đi thông báo cho viện trưởng.
Dù sao thì Lâm đại sư cũng đã đến bệnh viện, đây chính là chuyện lớn. Nếu không thông báo cho viện trưởng, xong chuyện thì e là bản thân bà ta sẽ gặp xui xẻo mất.
Lâm Phàm đến trước mặt Lưu Sơn, cẩn thận nhìn kỹ, càng nhìn tâm trạng càng tốt. Không tệ, thực sự rất thích hợp.
“Tôi đến giúp ông xem một chút.” Ngón tay Lâm Phàm bắt mạch cho Lưu Sơn.
Tình hình tạm ổn và không có vấn đề gì, cho dù là kỹ thuật y học bây giờ cũng chỉ cần tốn thêm chút tiền là có thể có hy vọng chữa khỏi bệnh.
Nhưng nếu bản thân đã đến đây rồi thì nhất định phải giải quyết xong chuyện này mới được.
Tâm trạng Vương Hạo vô cùng kích động, cậu ta không ngờ Lâm đại sư sẽ đến. Mặc dù cậu ta rất ít khi lên mạng, nhưng cũng thường nghe các bạn học xung quanh nói qua.
Họ đều nói rằng Lâm đại sư rất lợi hại, đặc biệt y thuật là lợi hại nhất.
Bây giờ Lâm đại sư ở ngay trước mặt, sao cậu ta có thể không hưng phấn cho được chứ.
Lúc này, tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một đám người đi vào.
Trong đó có một ông lão đứng đầu, khi vừa nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức tiến lên bắt tay, giọng kích động nói: “Lâm đại sư, xin chào, xin chào! Tôi là viện trưởng của bệnh viện, Trương Quốc Thanh.”
“Viện trưởng Trương, xin chào!” Lâm Phàm gật đầu cười, sau đó chỉ tay về phía bệnh nhân trên giường: “Tôi muốn mượn phòng phẫu thuật của bệnh viện, không có vấn đề gì chứ?”
Viện trưởng Trương lập tức gật đầu: “Không thành vấn đề, tuyệt đối không thành vấn đề! Nhưng vẫn xin phép Lâm đại sư, tôi sắp xếp mấy vị bác sĩ ở một bên quan sát, không biết có được hay không?”
Loại cơ hội này khó lắm mới gặp một lần, nhất định phải nắm lấy.