Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1743 - Chương 1743 - Lâm Đại Sư Chính Là Ma Quỷ

Chương 1743 - Lâm đại sư chính là ma quỷ
Chương 1743 - Lâm đại sư chính là ma quỷ

Chương 1743: Lâm đại sư chính là ma quỷ

Lâm Phàm suy nghĩ một chút, nếu như có người vây quanh quan sát thì rất khó để sử dụng sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư, dù sao có người quan sát thì đó cũng là đang học tập, nếu mình dùng sức mạnh thần bí của bách khoa toàn thư thì e là sẽ gây ra hiểu lầm cho những bác sĩ này.

Vì vậy sẽ không dễ dàng để có thể giải quyết ngay được.

Nhưng những thứ này đều không thành vấn đề, mặc dù sau khi có người quan sát thì thao tác sẽ hơi phức tạp, nhưng với hắn mà nói thì vẫn đơn giản như cũ.

“Được.” Lâm Phàm gật đầu.

Viện trưởng Trương nghe vậy thì rất hưng phấn, đây là Lâm đại sư đó, có biết không?

Đây là thần y được tất cả mọi người công nhận.

Mặc dù Lâm đại sư có một chút không tốt lắm, đó chính là luôn nghiên cứu chế tạo phương thuốc, cho nên khiến bệnh viện bọn họ mấy tháng nay vắng đi không ít bệnh nhân.

Ví dụ như chứng bệnh kén ăn.

Bây giờ chạy đi khắp các bệnh viện trong cả nước, nếu như có thể tìm được bệnh nhân mắc bệnh kén ăn thì có thể đem đầu của ông ta xuống đá như bóng.

Theo ông ta được biết, một số trung tâm chuyên điều trị chứng bệnh kén ăn cũng đã phải đổi nghề sang làm trung tâm giảm cân.

Còn có bệnh máu trắng.

Căn bệnh này khá nghiêm trọng, một số trung tâm mở ra chính là để điều trị căn bệnh này.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Lâm đại sư đã đánh hạ được bệnh máu trắng.

Những trung tâm này cũng coi như xong, toàn bộ đã đóng cửa hết, nghe nói người ở đó đều đổi nghề đi làm việc khác rồi.

Đối với những người trong nghề này mà nói, Lâm đại sư chính là ma quỷ, làm cho họ muốn chơi cũng không thể chơi nổi nữa.

Nhưng đối với hàng nghìn bệnh nhân mà nói thì lại là niềm vui cực lớn, họ không cần phải chịu những cơn đau hành hạ nữa.

Mặc dù ông ta là viện trưởng của bệnh viện, kể từ khi đơn thuốc được đưa ra thì bệnh viện đã mất đi hai ca bệnh này, nhưng ông ta cảm thấy chuyện này chả là cái gì cả.

Ông ta cảm thấy điều này Lâm đại sư làm rất tốt.

Đặc biệt là căn bệnh máu trắng, quả thực là một cái hố không đáy, nuốt tiền đến mức làm cho người ta phải sợ hãi.

Nhưng cũng may, Lâm đại sư cũng coi như thương cảm cho bọn họ. Hắn không có đánh bại tất cả các căn bệnh, nếu thực sự làm vậy thì đến lúc đó quả thực là xảy ra chuyện lớn rồi.

Khi đó, nhất định sẽ xảy ra một cuộc bạo loạn cực lớn.

Viện trưởng Trương nhìn y tá nói: “Mau đi thông báo, sắp xếp phòng mổ cho Lâm đại sư đi.”

“Vâng, viện trưởng.” Y tá vội vàng chạy đi.

Viện trưởng Trương nói: “Thông báo cho các khoa, nếu có thời gian thì mau chóng qua đây, lần này nhất định phải nghiêm túc học tập cho tôi, hữu ích hơn nhiều so với các người nghiên cứu từ trong sách đấy.”

Viện trưởng Trương rất coi trọng cơ hội lần này.

Mấu chốt là tình hình của Lưu Sơn rất nghiêm trọng, ông ta cũng rất tò mò Lâm đại sư rốt cuộc sẽ điều trị như thế nào. Nếu học được kỹ năng về ca bệnh này, bệnh viện của họ có thể vượt mặt các bệnh viện khác.

Ngay lập tức, bệnh viện bắt đầu trở nên bận rộn.

Lâm Phàm nhìn thấy tình hình này cũng bất đắc dĩ thở dài, chuyện này đâu đến mức phiền phức như vậy chứ.

Thậm chí làm hắn có cảm giác, sau này bản thân nên ít đến bệnh viện thì tốt hơn.

Mỗi lần qua đây đều gây ra náo động lớn như vậy, ngay cả viện trưởng cũng đích thân đến. Nếu để những bệnh nhân khác biết thì bản thân có thể rời khỏi bệnh viện được hay không vẫn là một ẩn số.

Lưu Sơn ngơ ngác nhìn mọi chuyện, ông ấy cảm giác bản thân dường như đã gặp phải chuyện gì đó rất khủng khiếp.

Sau đó ông ta bị nhấc lên xe rồi đẩy thẳng về phía phòng mổ.

Đồng thời còn có một nhóm bác sĩ đi theo phía sau.

Tình cảnh thế này có chút dọa người.

Một số người nhà bệnh nhân khi nhìn thấy tình huống này cũng bắt đầu bàn tán.

“Người này bị sao vậy?”

“Không biết nữa, nhưng nhìn tình huống này thì hình như rất khủng khiếp, nhất định là mắc một căn bệnh nghiêm trọng, một bác sĩ e là không đủ cho ca này.”

“Rất có khả năng, tôi cũng cảm thấy vậy. Người này cũng thật đáng thương, không ngờ lại mắc một căn bệnh nghiêm trọng như vậy, không biết có thể sống sót rời khỏi bàn mổ hay không.”

Những người nhà của bệnh nhân này đều không biết rằng có một người đặc biệt ở trong đám bác sĩ.

Nếu như mà biết thì e là sẽ không nghĩ như vậy, thậm chí rất có khả năng sẽ kêu trời trách đất chạy đến cầu xin Lâm Phàm chữa bệnh.

Nhưng tinh lực của người có hạn.

Nếu thực sự ngồi trong bệnh viện để khám chữa bệnh, hắn dám chắc một điều đó chính là sẽ phải ngồi đó cho đến chết, bởi vì bệnh nhân sẽ kéo đến ngày càng nhiều và nối liền không dứt.

Cho nên, ngoại trừ một số tình huống có chút đặc biệt thì những chuyện chữa bệnh thế này nên giao cho bệnh viện vẫn tốt hơn, nếu không thì hắn sẽ không tự mình rời núi.

Bình Luận (0)
Comment