Chương 1746: Dừng tay
Lâm Phàm lắc đầu, chuyện bây giờ đúng là quá thuận lợi, biết phải làm gì nữa đây.
Ngoại trừ nhiệm vụ ra còn có thể có cái gì chứ?
Câu cá là một kiến thức rất tốt, hơn nữa có thể mang lại cho mình nhiều thứ thú vị. Thế nhưng câu cá quá tốn thời gian, bây giờ mình còn bận làm nhiệm vụ nữa, làm gì có nhiều thời gian để giành cho việc câu cá như vậy chứ.
Nói không chừng chờ ngày tháng sau này ổn định lại, vậy thì có thể câu cá mỗi ngày rồi.
Thẳng đến giữa trưa Lâm Phàm mới lái xe ra ngoài đi dạo một vòng, tranh thủ trong thời gian này cố gắng hoàn thành cho xong nhiệm vụ.
Lúc này, khi hắn đi ngang qua một ngân hàng thì lại phát hiện ở trước cửa ngân hàng có một ông lão đang ngồi ở đó, cho dù nhân viên công tác xung quanh có nói thế nào cũng không được.
Hơn nữa còn có không ít người vây xem ở đó.
Ngân hàng Dung Mậu.
Lâm Phàm đỗ xe ở ven đường, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì, ngược lại có chút tò mò nên đi qua xem thử, còn chưa đến hiện trường thì đã nghe thấy tiếng ồn ào.
“Tiền của tôi để trong ngân các của các người, tại sao tôi không thể rút, số tiền này của tôi bị các người lấy đi đâu rồi?”
Rất ồn ào, xung quanh cũng có không ít cư dân vây xem, Lâm Phàm đứng bên trong nghe các cư dân nói chuyện với nhau.
“Ông lão này đã để một triệu trong ngân hàng, bây giờ ngân hàng nói số tiền này đã được cho một nhà đầu tư nào đó vay. Hơn nữa thủ tục đã làm xong, nhưng ông lão nói chưa từng làm qua thủ tục cho vay này.”
“Kỳ lạ, sao lại có chuyện như vậy?”
“Ai mà biết được, bây giờ ngân hàng thay đổi chính sách, làm đủ loại thủ tục khiến người ta vô cùng nhức đầu.”
“Vậy bây giờ họ không đưa tiền cho ông lão nữa à?”
Lúc này, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục ngân hàng chỉ vào ông lão nói: “Ông mau đi đi, chuyện này là ông tự mình xử lý, hơn nữa mọi thủ tục đều đầy đủ hết rồi.”
Ông lão nghe vậy lập tức vỗ vào bản sao văn kiện trong tay nói: “Sao có thể chứ? Cô nhìn cái này xem, tôi lúc nào đồng ý chuyện này? Ba mươi năm sau mới có thể rút về, sao tôi có thể để lâu như vậy được chứ?”
Mọi người xung quanh nghe xong, ai nấy đều lắc đầu.
“Ồ, đây là chiêu mới của ngân hàng à, để trong ngân hàng 30 năm, hơn nữa còn phải đợi 30 năm sau mới được rút ra.”
“Đây đúng là lừa người mà, nhưng tôi thấy chuyện của ông lão này cơ bản là không cứu nổi rồi, muốn đấu với ngân hàng Dung Mậu, cái này cần phải có bản lĩnh lớn cỡ nào chứ.”
“Đúng vậy. Ôi! Bây giờ tiền để đâu cũng không an toàn, lần trước tôi nghe nói có một người phụ nữ để mấy trăm ngàn trong ngân hàng nhưng cũng đột nhiên biến mất, ngân hàng nói họ cũng không biết là đã đi đâu, cô nói xem tiền gửi ở chỗ họ mà họ lại nói là không biết tiền đã đi đâu.”
“Chuyện này tôi có nghe nói rồi, sau đó ầm ĩ một phen, đến cuối cùng hình như cũng không có kết quả gì.”
“Đây đã là gì chứ, rất lâu trước đây tôi có dùng thẻ tín dụng, chỉ sử dụng một tệ nhưng không trả lại. Qua nhiều năm có người gọi điện thoại cho tôi, nói là tôi phải trả mấy chục ngàn cho ngân hàng. Lúc đó tôi đã rất hoang mang, thẻ tín dụng tôi đã bỏ từ lâu, sao lại nợ số tiền lớn như vậy được.”
“Vậy cuối cùng giải quyết như thế nào?”
“Tôi ra tòa, toà nói ngân hàng là đối tượng bị thiệt hại nên không thể không trả, xem như tôi gặp xui xẻo vậy.”
“Ha ha, đối tượng bị thiệt hại? Bốn chữ này nói hay lắm.”
“Đúng vậy, lúc thiếu một tệ cũng không nói với tôi, chờ đến khi tiền lãi lên mấy chục ngàn rồi thì mới gọi điện cho tôi để yêu cầu trả tiền. Hơn nữa chuyện đã nhiều năm như vậy rồi, nếu rơi trên người người giàu có thì có lẽ ngân hàng sẽ để thêm mấy chục năm nữa rồi mới gọi điện. Đến lúc đó một tệ có thể biến thành hơn mấy triệu cũng không chừng.”
Lâm Phàm ở một bên lắng nghe, cũng coi như là đã hiểu được một số chuyện.
Mà lúc này người phụ nữ đã có chút khó chịu, cô ta cảm thấy ông lão này nằm ở trước cửa thực sự rất ảnh hưởng đến ngân hàng. Thế là trực tiếp gọi hai bảo vệ đến chuẩn bị khiêng ông lão này đi.
“Các người làm gì vậy, buông tôi ra!” Hai bảo vệ vừa đi lên thì đã giơ tay nhấc chân chuẩn bị khiêng người đi, ông lão cũng giãy giụa nhưng mà ở cái tuổi này sao có thể chống cự lại người trẻ tuổi được cơ chứ.
Người phụ nữ trung niên nhìn ông lão, trong mắt cũng lập lòe vẻ tức giận, trong lòng thì thầm mắng chửi lão già khốn kiếp, vậy mà vẫn còn dám ở đây gây sự, cũng không nhìn xem đây là nơi nào.
Họ là ngân hàng tư nhân, vì vậy sẽ không quan tâm đến những chuyện thế này.
“Dừng tay!” Lâm Phàm đứng ra, mặc dù cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, nhưng nhất định phải lên án một chút.
Gặp chuyện bất bình phải hô lên một tiếng, nhưng tiếng hô dừng tay này không có bất kỳ tác dụng gì.
Dù sao theo người khác thấy thì việc này chính là xen vào chuyện của người khác. Hơn nữa bản thân họ cũng chỉ là người bình thường, cho nên đành mặc kệ.
Lâm Phàm có chút buồn bực hét lên: “Dừng tay!”