Chương 1746: Gặp chuyện bất bình
Lúc này, âm lượng tăng lên khiến hai nhân viên bảo vệ cũng giật mình.
“Hai người các người lớn như vậy mà lại đối xử với một người già như thế, nếu để con các người thấy được cảnh này, có cảm thấy xấu hổ hay không?” Lâm Phàm nói.
“A! Lâm đại sư!” Một số người vây xem đã nhận ra Lâm Phàm, dù sao thì ở Thượng Hải có rất ít người không biết đến Lâm đại sư.
Đặc biệt là gương mặt ‘anh tuấn’ này vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của nhiều người.
“Lâm đại sư, tôi từng đến chỗ anh mua bánh kếp đó.”
Một người dân lấy điện thoại ra, loạt xoạt một tiếng, chụp lại một tấm ảnh rồi hào hứng nói.
Lâm Phàm gật đầu, không ngờ còn gặp được fan ăn hàng ở đây, cảm giác này đúng là thật tuyệt.
Hai nhân viên bảo vệ cũng sững sờ khi nghe thấy những lời này, sau đó nghe nói đối phương là Lâm đại sư thì không khỏi buông ông lão ra. Đương nhiên họ biết Lâm đại sư là ai, đây chính là người nổi tiếng ở Thượng Hải đó.
Bây giờ người nổi tiếng đã lên tiếng thì sao họ dám làm càn nữa cơ chứ.
Lâm Phàm tiến lên phía trước đỡ ông lão lên nói: “Có chuyện gì vậy?”
Ông lão đưa bản sao tờ đơn cho Lâm Phàm: “Nhóc con, cậu nhìn này, đây là họ đưa cho tôi. Họ nói rằng tôi đã tự mình làm hợp đồng và cho nhà đầu tư gì đó vay tiền, nhưng tôi chưa từng ký cái thứ này, hơn nữa chữ trên đây cũng không phải do tôi ký.”
Lâm Phàm cẩn thận nhìn tờ đơn trong tay, đặc biệt là ngày tất toán càng kỳ lạ hơn, vậy mà lại là ba mươi năm sau.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh hỏi: “Chuyện này là sao?”
Người phụ nữ trung niên là nhân viên công tác ở đây, lúc này nghe thấy Lâm Phàm hỏi, biết người ở trước mặt là Lâm đại sư cho nên cũng không muốn làm lớn chuyện. Dù sao thì cái tên Lâm đại sư này cũng không phải hạng người dễ chọc gì.
“Đây là chính ông ta tự mình ký.” Người phụ nữ trả lời rất đơn giản.
Ông lão lập tức phản bác: “Cái này sao có thể là tôi ký được? Tôi hoàn toàn không hề ký cái này, lúc đó tôi chỉ gửi tiền ở chỗ các cô chứ không làm gì khác cả.”
“Các người trả tiền lại cho tôi đi!”
Lâm Phàm an ủi ông lão: “Đừng lo lắng, để tôi giúp ông hỏi cho rõ ràng.” Sau đó nhìn về phía người phụ nữ: “Tôi hy vọng cô có thể giúp tôi kiểm tra một chút, xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.”
Người phụ nữ trung niên lắc đầu nói: “Đã kiểm tra rồi, văn kiện trong tay ông ta là thật, không liên quan gì đến chúng tôi cả. Tôi còn có việc, nếu các người có vấn đề gì thì đi tìm người có liên quan đi.”
Sau khi nói xong câu đó thì vội vàng rời đi, cô ta cảm thấy không muốn ở lại đây nữa.
“Cô…” Lâm Phàm vừa mở miệng thì người phụ nữ trung niên đã dẫn theo bảo vệ rời đi, không hề quay đầu nhìn lại.
Những người dân xung quanh lập tức vây quanh.
“Lâm đại sư, chuyện này không dễ giải quyết đâu.”
“Đúng vậy, họ một mực khẳng định như vậy, hơn nữa cho dù có đi vào bên trong tìm người phụ trách có liên quan thì cũng không tìm được.”
“Tôi cảm thấy chuyện này chỉ có thể tự nhận là gặp xui xẻo thôi.”
Người dân mồm năm miệng mười nói.
Lâm Phàm cảm thấy nếu mình đã gặp phải chuyện này thì nhất định phải giúp ông lão này giải quyết, dù sao thì số tiền này cũng không phải tự nhiên mà có, không thể cứ dựa vào họ muốn nói thế nào thì làm như vậy được.
“Tôi vào trong xem thử.” Lâm Phàm nói.
Mà ông lão cũng theo sát ở phía sau, cũng muốn đòi lại một câu giải thích thỏa đáng, ông ấy đã đến rất lâu rồi, từ tháng trước đã bắt đầu kéo dài đến bây giờ.
Lúc đầu ở đây còn có người đến tiếp đãi ông ấy, nhưng mà càng về sau thì không còn ai tiếp nữa, ngay cả nói chuyện mà đối phương cũng coi như không nghe thấy.
Bên trong, người phụ nữ trung niên đang nói chuyện với người khác, khi thấy Lâm đại sư đưa ông lão đi vào thì cố ý tránh đi chỗ khác.
Lâm Phàm đưa ông lão đến quầy lễ tân, sau đó lấy văn kiện ra.
“Xin hỏi một chút, chuyện này là sao? Rõ ràng người ta chưa từng ký những thứ này, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”
Nhân viên công tác đó dường như cũng đã biết chuyện, lắc đầu nói: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, anh đến chỗ nhân viên gần cửa sổ kia hỏi đi.”
Lâm Phàm hít một hơi thật sâu, sau đó dẫn ông lão đến bên cửa sổ, nhưng khi người ở gần cửa sổ kia nhìn thấy Lâm Phàm cùng ông lão đi đến thì trực tiếp đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi ban đầu, đồng thời bật đèn sáng tạm thời đang tiếp đón khách lên.
Những nhân viên đang xử lý công việc cũng trực tiếp xua tay, xem như không biết.
Đi dạo một vòng, vậy mà lại không ai để ý đến bọn họ.
Ông lão nhìn thấy tình huống này cũng lo lắng, đột nhiên ngồi xuống đất: “Làm sao bây giờ, đây là số tiền mà tôi đã vất vả dành dụm mấy chục năm nay.”
Một số nhân viên đang xử lý công việc xung quanh nhìn thấy tình huống này cũng chỉ lắc đầu, loại chuyện này họ gặp nhiều rồi, nhưng có thể làm gì được ngân hàng cơ chứ.
Nhưng đổi lại, nếu số tiền này ở trên người bọn họ thì họ cũng không yên tâm ôm trong người. Đây chỉ là một chuyện ngẫu nhiên mà thôi, sẽ không xảy ra trên người họ.