Chương 1748: Gọi phóng viên tới
Lúc này, một người dân đi đến.
“Lâm đại sư, chuyện này cậu cứ mặc kệ đi, không có cách nào đâu.”
Lâm Phàm cười: “Không sao, tôi thực sự không tin.”
Bên ngoài!
Người phụ nữ trung niên nghe điện thoại: “Giám đốc, ông già đó lại đến rồi.”
“Đừng để ý, giấy trắng mực đen đều ở đây, sao có thể để ông ta nói thế nào thì là như vậy được.”
“Nhưng bây giờ ngày nào ông ta cũng đến làm loạn như vậy thì không được. Hơn nữa Lâm đại sư cũng đang ở đây, hình như là đang muốn giúp ông già này.” Người phụ nữ trung niên nói.
“Lâm đại sư?” Ở trong điện thoại vị giám đốc dĩ nhiên cũng không ngờ chuyện này sẽ dính dáng đến Lâm đại sư, sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Được, chuyện này trước tiên cứ mặc kệ bọn họ, cho dù là Lâm đại sư cũng không làm gì được.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.
Sau đó nhìn vào bên trong, thấy người còn ở đây nên cô ta cũng không định đi vào. Bây giờ trốn ở bên ngoài là tốt nhất, cô ta bị chuyện này làm phiền đến nhức cả đầu, làm sao cô ta biết được chuyện này là sao chứ, tất cả đều là làm theo thủ tục mà thôi.
Lâm Phàm nhìn xung quanh một vòng, cảm thấy có đôi khi sức mạnh của một người thực sự quá nhỏ bé.
Sau đó hắn lấy điện thoại ra rồi bấm một dãy số.
“Ừm, tôi là Lâm đại sư, tôi muốn tố cáo một chuyện. Ở Dung Mậu, đúng vậy, tôi chờ mọi người.”
Sau khi tắt máy lại gọi thêm một cuộc điện thoại.
“Báo Ngày Nay phải không? Tôi là Lâm đại sư, tôi muốn tố cáo một chuyện, bây giờ tôi đang ở Dung Mậu.”
Gọi hết cuộc này đến cuộc khác, ước chừng gọi mấy chục cuộc điện thoại rồi hắn mới dừng lại.
Ông lão nhìn Lâm đại sư: “Những cuộc gọi này gọi cho ai vậy?”
Lâm Phàm cười: “Gọi cho phóng viên.”
“Vô dụng thôi, phóng viên cũng vô dụng, những việc này tôi đã thử hết rồi.” Ông lão lắc đầu.
Lâm Phàm: “Không thử thì làm sao biết là vô dụng, đúng không?”
Những người dân xung quanh vẫn luôn quan sát cũng sững sờ.
Một người dân đứng bên cạnh đếm được Lâm đại sư đã gọi tổng cộng ba mươi hai cuộc điện thoại, chẳng phải là gọi cho 32 toà báo hay sao? Chuyện này sắp lớn rồi đó nha.
Cái khác thì Lâm Phàm không biết, nhưng mà phóng viên thì hắn quen biết nhiều lắm, cơ bản là toàn bộ phóng viên ở Thượng Hải hắn đều có quen biết.
Dù sao thì lăn lộn cho đến bây giờ cũng không có vô ích.
Chỉ với một cái điện thoại có thể gọi tới được bao nhiêu người? Rất nhiều, vô số kể đó nha.
Dù sao thì thứ phóng viên thích nhất chính là tin tức, bây giờ người tạo ra tin tức lớn nhất đã trực tiếp gọi điện cho họ, đối với đám phóng viên này mà nói thì đây có lẽ là thời điểm tin tức chấn động sắp xuất hiện.
Từng chiếc xe truyền thông, xe của phóng viên đang chạy trên đường.
Mỗi phóng viên đều đang cầm điện thoại trao đổi với nhau ở trong nhóm.
“Lâm đại sư lại bắt đầu có tin tức rồi.”
“Ai da, tin tức cứ nối liền không dứt, hoàn toàn không muống ngừng lại đây mà.”
“Không biết lần này lại là tin tức gì, có ai biết không?”
“Không rõ lắm, nếu biết thì đã dễ xử lý rồi.”
“Tôi sắp đến hiện trường rồi, đến nơi rồi sẽ biết thôi.”
…
Vương Tú vẫn đang chờ ở bên ngoài, người này sao còn chưa đi, còn muốn làm loạn đến khi nào đây. Nhưng đột nhiên tình huống có gì đó không đúng lắm.
Từng chiếc xe của các phương tiện truyền thông đưa tin dừng lại trước cửa, sau đó phóng viên từ trên xe bước xuống.
“Sao phóng viên lại đến đây?” Vương Tú sững sờ có chút không dám tin, sau đó nghĩ đến Lâm đại sư thì lập tức choáng váng.
“Lâm đại sư này muốn làm gì? Chuyện này không liên quan gì đến hắn ta cơ mà, quản hơi nhiều rồi đấy.” Sau đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc, chuyện này cô ta cũng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
“Lâm đại sư, cậu ở đâu?”
Đám phóng viên vừa xuống xe thì xông vào bên trong hô hào, bọn họ muốn giành lấy vị trí tốt nhất.
“Ở đây!” Lâm Phàm cùng ông lão ngồi ở đó, nghe thấy có người gọi mình thì lập tức lên tiếng.
Đám phóng viên vừa nhìn thấy Lâm đại sư thì lao đến như một cơn gió, sau đó nhanh chóng vây lấy Lâm đại sư lại thành một vòng tròn.
Một số phóng viên đến muộn nhìn thấy cảnh này cũng sốt ruột, con mẹ nó bị chiếm hết vị trí tốt rồi thì bọn tôi còn chụp cái gì.
Ông lão nhìn thấy tình huống này cũng cảm thấy choáng váng, ông ấy cũng từng tìm phóng viên. Thế nhưng chỉ là phóng viên nhỏ, cơ bản là không có tác dụng gì, người ta cơ bản cũng không để ý đến chuyện của ông ấy.
Mặc dù sau đó tên phóng viên có đã đăng bài cho mình, nhưng cũng chỉ là một góc rất nhỏ trên báo, cơ bản là không có chút tác dụng gì.
Bây giờ ông ấy không ngờ lại có nhiều phóng viên đến như vậy, trong lúc nhất thời kinh hãi đến mức không biết nên nói gì.
“Lâm đại sư, sao cậu lại ở Dung Mậu, có phải phát sinh chuyện gì với nơi này rồi không?”
“Lâm đại sư, người bên cạnh này là ai?”
“Lâm đại sư, cậu đến ngân hàng có phải là để rút tiền không?”
Từng câu hỏi nối tiếp nhau, đối với các phóng viên mà nói, bây giờ họ chỉ muốn làm rõ mấy cái tin vịt này, xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.