Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1752 - Chương 1752 - Để Ý Hắn Làm Gì

Chương 1752 - Để ý hắn làm gì
Chương 1752 - Để ý hắn làm gì

Chương 1752: Để ý hắn làm gì

“Giám đốc Kim, chuyện này ông đừng sợ xấu hổ, gặp chuyện thì cứ nghĩ cách giải quyết là được. Hơn nữa phóng viên cũng có lòng tốt đến đây quảng cáo giúp cho ông, những người dân không biết các ông nhìn thấy tin tức này thì không phải là sẽ biết đến hay sao? Đến lúc đó nếu các người biểu hiện tốt, chuyện này không những được giải quyết mà danh tiếng còn vang xa, quả thực là một công đôi việc đó nha.”

Nghe Lâm đại sư nói những lời này, giám đốc Kim đột nhiên cảm thấy có loại cảm giác ngột ngạt tràn ngập trong lòng, thậm chí không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong lòng chỉ biết gào thét.

Tạo danh tiếng cái rắm ấy!

Một công đôi việc cái rắm nè!

Lâm Phàm nhìn về phía nhóm phóng viên hỏi: “ Mọi người nói xem, có phải như vậy không?”

Đám phóng viên nghe được những lời này của Lâm đại sư cũng đều nén ý cười trong lòng, cũng chẳng ai có thể nói ra lời có đạo lý như vậy, nhưng Lâm đại sư đã mở miệng rồi thì sao họ có thể không nể mặt được chứ?

“Ừm, Lâm đại sư nói đúng, đúng là như vậy. Nghĩ lại thì có vài người còn muốn chúng tôi quảng cáo cho họ nhưng chúng tôi không làm.” Một phóng viên nói.

Lâm Phàm nhìn ông lão nói: “Ông à, số điện thoại của ông là gì? Ngày mai hãy qua đây tiếp nhé.”

Bây giờ ông lão cũng biết có người đang giúp mình, lòng đầy cảm kích mà nắm lấy tay Lâm Phàm nói: “Chàng trai, cảm ơn cậu rất nhiều!”

Lâm Phàm khiêm tốn cười: “Không cần cảm ơn, chuyện này không chỉ giúp ông mà cũng là đang giúp cho cháu, không ai dám bảo đảm rằng liệu sau này có gặp phải tình huống như vậy hay không.”

Sau đó ông lão rời đi.

Mà hiện trường chỉ còn lại Lâm Phàm, phóng viên và giám đốc Kim.

Bây giờ đầu óc giám đốc Kim như nổ tung, nhưng cũng may là đã trì hoãn được một lúc. Đợi lát nữa chỉ cần mọi người rời đi thì sẽ nhanh chóng liên lạc, xin ý kiến xem chuyện này rốt cuộc là nên giải quyết thế nào.

Còn chuyện này đến cùng là ai sẽ xử lý ông ta cũng không biết. Trước đây cũng không phải là không có trường hợp như thế này phát sinh, nhưng mà khiến một đóng phóng viên kéo tới thế này thì đây đúng là lần đầu tiên.

Nếu không xử lý tốt thì e là bản thân ông ta cũng phải gánh tội thay.

“Được rồi. Các vị đồng chí phóng viên, hôm nay đến đây là giải tán thôi, giám đốc Kim đã nói ngày mai sẽ lấy video ra vậy thì chờ ngày mai xem thế nào.” Lâm Phàm nói.

Đám phóng viên như ong vỡ tổ lập tức giải tán, Lâm Phàm cũng theo sát phía sau rời đi.

Sau khi mọi người rời đi, giám đốc Kim đi đến trước cái ghế bên cạnh thở phù một tiếng rồi ngồi xuống lau mồ hôi, ông ta cảm thấy có chút bất lực. Nhất định phải giải quyết chuyện này, nếu không giải quyết thì e là sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Vương Tú đi đến trước mặt giám đốc Kim: “Giám đốc Kim, chuyện này bây giờ phải làm thế nào?”

Giám đốc Kim xua tay: “Cô cứ đi làm việc đi, chuyện này cứ để tôi giải quyết.”

Sau đó trực tiếp rời khỏi và trở lại trong xe, lúc này ông ta lấy điện thoại ra và bắt đầu gọi điện.

“Cái giao dịch thời hạn ba năm nhưng đem cho nhà đầu tư vay với thời hạn 30 năm là do ai xử lý?” Giám đốc Kim gọi điện cho một nhân viên trong danh sách cuộc gọi.

“Giám đốc, tôi cũng không biết, tôi không có nhận làm vụ này.”

Giám đốc Kim nói: “Ừm, được rồi, tôi chỉ hỏi thôi.”

Sau đó lại gọi thêm một vài cuộc gọi khác.

Đến khi gọi điện cho lãnh đạo thì giám đốc Kim mới biết kết quả cuối cùng, hóa ra là do chi nhánh bên đây làm. Giờ khắc này ông ta đau cả đầu, tiếp đó nói rõ với vị lãnh đạo đầu đuôi sự tình một lần.

Sau khi nói rõ sự việc, sắc mặt của lãnh đạo trong điện thoại lập tức thay đổi, dường như là không dám tin.

“Ông nói cái gì? Lâm đại sư tham gia vào rồi sao?”

“Vâng.” Giám đốc Kim bất lực đáp, sau đó càng nghĩ càng tức giận nói: “Vốn dĩ chuyện không liên quan gì đến hắn ta, nhưng người này lại là một tên ngu xuẩn thích lo chuyện bao đồng, vậy mà lại gọi nhiều phóng viên đến như vậy. Bây giờ nói là ngày mai phải lấy video ra, còn phải đưa ra kết quả cuối cùng, tôi thấy chuyện này không dễ giải quyết.”

Lãnh đạo trong điện thoại im lặng một lúc, sau đó rất tức giận nói: “Ông để ý hắn ta làm gì?”

“Cái gì?” Chủ nhiệm Kim sững sờ, giống như chưa nghe rõ.

“Tôi hỏi ông là ông để ý hắn ta làm gì? Phóng viên đến thì cũng đã đến rồi, cứ để họ tùy ý chụp, còn về phần Lâm đại sư, hắn ta có quyền gì quản chuyện này?” Giọng điệu lãnh đạo tức giận nói.

Giám đốc Kim lo lắng: “Nếu không để ý thì không ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì, hơn nữa Lâm đại sư cũng không phải người bình thường. Nếu tiếp tục dây dưa thì thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”

“Được rồi, đừng nói nữa. Đừng để ý, ngày mai cứ trực tiếp đuổi họ đi cho tôi, nếu không đi thì cứ để bảo vệ đuổi đi.” Lãnh đạo nói, sau đó thì cúp máy.

Nhưng chưa được bao lâu thì gọi lại cho chủ nhiệm Kim: “Thôi bỏ đi, giải quyết chuyện này đi. Số tiền này cứ đưa cho đối phương, chuyện video thì ông cứ nói là không có, là do sơ suất trong công việc gây nên.”

Bình Luận (0)
Comment