Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1751 - Chương 1751 - Ngày Mai Lại Đến

Chương 1751 - Ngày mai lại đến
Chương 1751 - Ngày mai lại đến

Chương 1751: Ngày mai lại đến

Giám đốc Kim nói: “Đây là một khoản tiền tiết kiệm cho nhà đầu tư vay, lợi nhuận thu được tương đối cao, chỉ là thời gian hơi lâu mà thôi. Nhưng đây chắc chắn là do ông ấy tự mình ký, chẳng qua lớn tuổi rồi nên mới quên mất thôi.”

Lâm Phàm nhìn ông lão, bất đắc dĩ hỏi: “Ông à, ông có con con cái gì không?”

Ông lão lắc đầu: “Không có, vợ tôi khi còn trẻ từng mắc bệnh, không thể sinh con cho nên mãi vẫn không có con cái. Bây giờ tôi muốn rút tiền vì muốn cùng vợ tôi vào viện dưỡng lão để sống.”

“Giám đốc Kim, ông nghe thấy rồi chứ? Người ta không có con cái, bây giờ đã lớn tuổi như vậy rồi, mà ba mươi năm sau thì tiền này để cho ai dùng? Hay là nói, trực tiếp để lại ở chỗ các người luôn đi hả?” Lâm Phàm hỏi.

Giám đốc Kim vừa nghe vậy thì lập tức ngượng ngùng, ông ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nhưng khi muốn mở miệng thì bị Lâm Phàm cắt ngang.

“Giám đốc Kim, thực ra cũng không cần tính toán gì lớn cả, ký loại hợp đồng này đều có video hiện trường lại mà, phải không? Chỉ cần lấy video ra không phải là được rồi hay sao? Nếu có video, tôi sẵn sàng chịu toàn bộ trách nhiệm vì đã gây phiền toái ở đây.” Lâm Phàm nói.

“Ôi chao, Lâm đại sư, cậu nói gì vậy, phiền toái cái gì chứ.” Giám đốc Kim vội vàng nói vuốt theo lời của Lâm phàm, ông ta muốn đổi chủ đề.

Chỉ là còn chưa kịp đổi chủ đề thì lại bị Lâm Phàm trực tiếp cắt ngang: “Hay là nói về chuyện video đi, có video hay không?”

Giám đốc Kim mắng thầm trong lòng, chuyện này có chút khó xử lý, sau đó cười nói: “Hôm nay nhân viên trông coi video không ở đây, hơn nữa lần trước kho video xảy ra hỏa hoạn, một số video hình như đã bị mất, cũng không biết video đó có còn hay không.”

Lâm Phàm không ngờ tên giám đốc này lại có thể bình tĩnh nói ra những lời như vậy, không thể không bội phục.

“Vậy rốt cuộc là còn hay không?” Lâm Phàm hỏi.

Giám đốc Kim mỉm cười không nói, dường như đang suy nghĩ: “Cái này thì cần phải kiểm tra một chút, hay là đợi ngày mai tôi sẽ cho Lâm đại sư một câu trả lời chắc chắn, có được không?”

Đám phóng viên ghi lại tình hình hiện trường, cảm thấy chuyện này có vấn đề rất lớn.

Tên giám đốc Kim này nói chuyện quá lấp lửng, dường như đang trốn tránh điều gì đó.

“Giám đốc Kim, các người không phải là cầm bao lì xì của người ta rồi cho nên mới nhắm mắt cho vay đấy chứ? Hoặc là các người đã tự ý thay đổi mục đích, phần lợi tức này đã bị các người bỏ vào túi riêng rồi chăng?” Lâm Phàm cũng không sợ đắc tội người ta, cho nên trực tiếp nói thẳng.

Giám đốc Kim nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt nói: “Không chuyện đó, tuyệt đối không có khả năng, chỗ chúng tôi tuyệt đối sẽ không xảy ra loại chuyện thế này.”

Lâm Phàm xòe tay ra nói: “Vậy video đâu?”

“Tôi…” Chủ nhiệm Kim sửng sốt.

Chuyện này phải làm thế nào bây giờ, trực tiếp hất tay rời đi sao? Như vậy không được, đám phóng viên đều đang ở đây.

Nếu muốn lấy chứng cứ ra thì căn bản là không có.

Đây không phải là chuyện của một mình ông ta, mà còn là chuyện của người khác nữa.

Không được, nhất định phải bình tĩnh, ít nhất là phải trì hoãn đến ngày mai, để lãnh đạo khác nghĩ cách, ông ta không còn cách nào nữa rồi.

Nếu là người bình thường hoặc là phóng viên bình thường, ông ta căn bản là sẽ không để ý.

Thậm chí nói vài câu ở trong điện thoại cũng coi như là xứng đáng với họ rồi.

Nhưng bây giờ thì khác, tên Lâm đại sư này là một kẻ rất khó chơi.

Cảnh tượng có chút lúng túng, trong lòng giám đốc Kim sắp mắng chết Lâm Phàm luôn rồi. Thứ chó má gì không biết, nếu không phải cái tên này có sức ảnh hưởng, hơn nữa còn có phóng viên ở đây thì ông ta đã sớm ngoảnh mặt rời đi, mặc kệ bọn hắn muốn làm gì thì làm rồi.

Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, bây giờ phải làm sao đây, rốt cuộc phải giải quyết thế nào! Nếu như không giải quyết tốt thì sẽ xảy ra chuyện lớn mất.

Lúc này, ánh mắt giám đốc Kim khẽ liếc nhìn Lâm đại sư đang quay lưng lại cùng phóng viên thì thầm to nhỏ thảo luận ở bên kia.

Ông ta muốn nghe lén xem những người này đang nói cái gì, nhưng chân vừa di chuyển thì lại phát hiện Lâm đại sư bọn họ đã kịp phản ứng lại.

Giám đốc Kim lúng túng, lộ ra vẻ rất khó xử nói: “Lâm đại sư, cậu xem thế này có được không? Ngày mai, muộn nhất là ngày mai sẽ cho cậu đáp án.”

“Được! Vậy thì ngày mai.” Lâm Phàm nói.

“Cảm ơn Lâm đại sư! Cảm ơn!” Giám đốc Kim lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng nói: “Lâm đại sư, các vị đồng chí phóng viên, chuyện này có bị lên tin tức không vậy? Nếu như ngày mai chuyện này chưa được giải quyết thì hãy cho lên tin tức, các vị thấy thế nào?”

Đám phóng viên nghe vậy chắc chắn không đồng ý rồi, khó khăn lắm mới bắt được một tin tức tốt, ông lại nói với chúng tôi rằng không được đưa tin. Đây chẳng phải là làm lãng phí thời gian của chúng tôi hay sao?

Nhưng còn chưa chờ họ nói gì, Lâm Phàm đã mở miệng.

Bình Luận (0)
Comment