Chương 1750: Giám đốc tới
“Vậy nhân viên có liên quan là ai? Gọi ra đây có được không?” Lâm Phàm hỏi.
Vương Tú cảm thấy Lâm đại sư này có chút khó chơi, sau đó lắc đầu nói: “Tôi chỉ phụ trách đại sảnh, về phần nhân viên có liên quan là ai thì tôi cũng không rõ, cho nên phải có nhân viên có liên quan có mặt mới được.”
“Vậy nhân viên có liên quan là ai? Khi nào thì có mặt?” Lâm Phàm tiếp tục hỏi.
Bị Lâm đại sư liên tục chất vấn, Vương Tú cảm thấy có chút không thể đối mặt với những câu hỏi này của phóng viên và Lâm đại sư được nữa.
“Cái này…cái này.” Lòng bàn tay Vương Tú phát lạnh, nhưng tố chất nghề nghiệp mạnh mẽ khiến cô ta trấn tĩnh tự nhiên: “Nhân viên có liên quan xin nghỉ phép rồi, tạm thời không ở chỗ làm.”
Lâm Phàm: “Vậy bây giờ ai có thể phụ trách chuyện này thì hãy thông báo cho người đó đến để gặp mặt nói chuyện. Các người cứ đẩy tới đẩy lui như vậy, người này không ở đây, người kia cũng không ở đây thì làm sao khiến cho người ta tin tưởng các người được.”
Đám phóng viên đều quay ống kính về phía hiện trường, trước đó họ từng có đồng nghiệp đến đây để phỏng vấn, nhưng người ta lợi hại, chỉ cần nói mấy câu qua loa lấy lệ, hoặc là không nghe máy thì coi như xong.
Nhưng hôm nay thì khác, Lâm đại sư đã đích thân đến hiện trường, tỏ thái độ tức giận như vậy thì ý tứ rất rõ ràng. Nếu như bọn họ không giải thích chuyện này cho rõ ràng thì chuyện này không xong đâu.
Ông lão nhìn cảnh tượng trước mắt, đây là chuyện mà ông chưa bao giờ dám tưởng tượng. Trước đây ông cũng không biết là đã chạy bao nhiêu chuyến, nói bao nhiêu lời, náo loạn bao nhiêu lần vì chuyện này nhưng tất cả đều vô dụng.
Người ta căn bản là không thèm để ý, thậm chí là không để tâm đến.
Hơn nữa còn cho bảo vệ đến đuổi ông ấy đi.
Nhưng bây giờ có nhiều phóng viên đến như vậy, hơn nữa đến cả bảo vệ cũng không dám tiến lên cản trở.
Đối mặt với sự chất vấn không ngừng của Lâm đại sư, Vương Tú nuốt một ngụm nước bọt nói: “Giám đốc sắp đến rồi, bây giờ ông ấy đang ở trên đường đến đây.”
Lâm Phàm cười: “Các người nhìn xem, gặp chuyện còn cần một giám đốc không có mặt ở đây phụ trách, tòa nhà lớn như vậy chẳng lẽ chỉ có một giám đốc phụ trách thôi sao?”
Đám phóng viên bật cười đồng thời ghi hình lại, thậm chí ngay cả tiêu đề cũng đã nghĩ xong rồi.
Lâm đại sư vô tình châm biếm.
Vương Tú bị nói cho sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cảm giác bị nói đến á khẩu không nói nên lời.
Nếu không phải là Lâm đại sư, có lẽ cô ta có đủ loại từ ngữ để đáp trả lại.
Nhưng đối mặt với Lâm đại sư, cô ta đột nhiên không biết phải mở miệng thế nào, dường như trả lời thế nào cũng có thể bị tìm ra điểm để phản bác.
Cũng may, khi giám đốc biết có nhiều phóng viên tới thì đã ội vàng chạy đến.
Với kinh nghiệm phong phú của giám đốc, nhất định có thể giải quyết chuyện này êm đẹp.
Không lâu sau.
Một người đàn ông trung niên đầu hói vội vàng đi vào, dường như rất vội, trên trán còn có chút mồ hôi.
Khi nhìn thấy nhiều phóng viên ở đây như vậy thì lập tức ổn định tâm trạng, nhìn thấy Lâm đại sư đang đứng ở bên đó thì ông ta vội vàng tiến lên phía trước, như thể rất khách sáo mà bắt tay nói: “Lâm đại sư, xin chào! Xin chào!”
Lâm Phàm tùy ý bắt tay: “Ông là giám đốc nơi này sao?”
“Đúng vậy, tôi là giám đốc ở đây, tôi họ Kim.” Giám đốc Kim cười nói, sau đó nhìn thấy Vương Tú ở bên cạnh lập tức phân phó: “Mau mang vài chiếc ghế và đi rót nước qua đây.”
“Vâng!” Vương Tú gật đầu.
“Không cần đâu, chúng tôi không cần ngồi cũng không khát nước, chỉ muốn qua đây hỏi cho rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Ông là người phụ trách ở đây thì chắc cũng không phải hỏi gì cũng không biết đó chứ?” Lâm Phàm nói.
Đám phóng viên liên tục chụp ảnh, ghi lại cảnh này, tiêu đề lần nữa đã được nghĩ xong.
Lâm đại sư đại chiến giám đốc Kim.
Giám đốc Kim lúng túng cười nói: “Không đâu, chuyện này nhất định không tồn tại, cô ta chỉ là quản lý đại sảnh ở đây nên không hiểu gì về chuyện nghiệp vụ, cho nên không biết tình hình cụ thể như thế nào.”
Lâm Phàm lấy bản sao văn kiện từ tay ông lão nói: “Vậy thì chủ nhiệm Kim giúp tôi xem thử xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”
Bây giờ không cần phải nói nữa, lần đầu tiên nhìn thấy tên giám đốc Kim này hắn đã nhìn ra rồi, một tên tham lam, tham lam đến mức vô độ.
Loại người này còn có thể tồn tại ở đây, không cần phải ngồi tù thì đã là kỳ tích rồi.
Giám đốc Kim nhìn văn kiện trong tay, dường như là đang quan sát rất cẩn thận, sau đó vẻ mặt bình tĩnh nói: “Lâm đại sư, văn kiện này rất bình thường, là hạng mục của chỗ chúng tôi. Hơn nữa chữ ký này cũng do ông lão này tự mình ký, cho nên không có vấn đề gì cả.”
Lâm Phàm cười nói: “Không có vấn đề gì, vậy tại sao người ta lại không biết đến chuyện này? Hơn nữa, ba mươi năm sau là cái quỷ gì thế này?”