Chương 1754: Là do sơ suất
“Giám đốc Kim, xin hỏi ông đang nói chuyện gì với ông lão vậy?” Đám phóng viên mồm năm miệng mười hỏi.
Giám đốc Kim nhìn thấy đám phóng viên đến thì vẻ mặt sững sờ đáp: “Không có gì, không có gì!”
Đúng lúc này, một chiếc xe ô tô dừng lại.
Sau khi Lâm Phàm bán bánh kếp xong thì vội vàng đến đây, khi đến hiện trường thì phát hiện người đều đã đến cả rồi, xem ra chỉ có mình đến chậm nhất, hắn cười nói: “Thật ngại quá, tôi đến muộn rồi.”
Ông lão nhìn thấy Lâm Phàm thì lập tức đứng dậy, đi nhanh như bay đến nói: “Chàng trai, cậu đến rồi, tôi chỉ chờ cậu, những người khác tôi không tin tưởng được.”
Cảm giác được người khác tin tưởng thế này thực sự không tệ, đặc biệt là ông lão này bây giờ đang tin tưởng mình, hắn biết nói gì đây. Đồng thời, khi nhìn thấy nhiều người vây xem như vậy thì hắn cũng cảm thấy tin tức này cũng rất có ích, vậy mà lại thu hút được sự chú ý của nhiều người như vậy.
“Lâm đại sư, hôm nay có thể giải quyết xong chuyện không?” Một người đàn ông trong đám đông hét lên, ông ta khá quan tâm đến chuyện này. Bởi vì khi ông ta nhìn thấy loại chuyện này trên mạng thì cảm thấy ở đây nhất định là có chuyện mờ ám bên trong.
“Chắc là có thể.” Lâm Phàm cười nói.
Giám đốc Kim lập tức tiến lên phía trước nói: “Lâm đại sư, chúng ta vào trong nói đi.”
“Được.” Lâm Phàm gật đầu, hôm nay hắn cũng muốn xem thử, chuyện này rốt cuộc sẽ được giải quyết như thế nào.
Đến đại sảnh, giám đốc Kim cười nói: “Lâm đại sư, chúng ta đến văn phòng nói chuyện đi, ở đó sẽ không bị quấy rầy.”
Lâm Phàm xua tay: “Không cần, cứ nói ở đây đi, phóng viên nhiều như vậy thì văn phòng có hơi chen chúc.”
Giám đốc Kim có chút bất lực, theo ý của ông ta chính là có thể giảm bớt ảnh hưởng thì càng tốt, không cần thiết phải để cho tất cả mọi người đều biết. Nhưng bây giờ Lâm đại sư hoàn toàn không cho ông ta cơ hội này, nhất định buộc ông ta phải nói ở đại sảnh, khiến ông ta không còn lựa chọn nào khác.
“Chuyện này nói như thế nào nhỉ?” Lâm Phàm hỏi: “À, chắc là có video rồi nhỉ? Nhân viên công tác chắc cũng đi làm lại rồi phải không?”
Đám phóng viên vây ở bốn phía, hôm nay họ đi theo Lâm đại sư đến đây là muốn làm rõ chuyện ký giấy tờ.
Còn ông lão thì ở một bên vẫn im lặng không nói gì, giống như là chuyện của mình hoàn toàn tin tưởng giao cho chàng trai này xử lý, mà ông ấy thì chỉ yên lặng chờ đợi kết quả.
Giám đốc Kim cười nói: “Lâm đại sư, chuyện này đã giải quyết rồi, tối hôm qua tôi đã bảo nhân viên công tác ở lại họp, đồng thời tiến hành điều tra, phát hiện trong đó có sự hiểu lầm.”
Lâm Phàm gật đầu, ý tứ là ông cứ nói tiếp đi.
“Chuyện này là do sai sót của nhân viên công tác, cũng khiến chúng tôi rất xấu hổ, đều là do sơ suất trong công việc mà ra.” Giám đốc Kim đã suy nghĩ suốt một đêm, đồng thời dựa theo ý của lãnh đạo mà nghĩ ra được cách tốt nhất này.
Đó chính là sơ suất trong công việc, còn những cái khác thì không có.
“Sơ suất?” Lâm Phàm hỏi.
“Đúng vậy, là sơ suất, sơ suất trong công việc.” Chủ nhiệm Kim cười, dù sao thì cho dù hắn có tin hay không thì bản thân ông ta chính là người đầu tiên phải tin tưởng.
Lâm Phàm nhìn nhóm phóng viên nói: “Mọi người có tin chuyện này không?”
Một phóng viên trong đó mở miệng nói: “Mặc dù chỉ số thông minh của tôi không cao, nhưng giải thích như vậy vẫn không khiến tôi hài lòng, dù sao thì tôi không tin.”
Giám đốc Kim nghe phóng viên nói vậy, trong lòng cũng thầm mắng, cái tên phóng viên này làm cái gì vậy? Quay video của cậu là được rồi, lại còn chen miệng vào làm gì. Lúc này người phóng viên đó cũng ngượng ngùng cười, không nói thêm câu nào nữa.
Lâm Phàm không ngờ rằng chuyện này náo loạn như thế, đến cuối cùng vậy mà lại chỉ nói là một câu sơ suất thì coi như xong sao?
“Được, ông nói là sơ suất, vậy thì chữ ký này là ai ký? Chắc chắn không thể nào là do sơ suất nên ký thay người khác à?”
Giám đốc Kim hít thở không thông, cậu hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai đây?
Đối với các phóng viên mà nói, Giám đốc Kim nói là phạm phải sai lầm là điều có thể hiểu, nhưng chữ ký này là của ai, giải thích thế này có chút loạn rồi đó.
Nếu như nói đây chỉ là nhầm lẫn thì đúng là đang đùa giỡn trí thông minh của mọi người rồi.
Lúc này, có một người dân vây xem hô to: "Nói không chừng đây cũng là nhầm lẫn, nhân viên ngân hàng cũng có người trùng tên với ông cụ chăng, mọi người nói xem có đúng hay không?”
Lời này vừa nói ra, người vây xem nhất thời đều bật cười.
"Đúng, đúng! Chuyện này cũng có thể hiểu được, dù sao chuyện gì cũng có thể xảy ra chỉ là chúng ta không gặp được mà thôi."
"Ha ha, nếu đây thật sự là nhầm lẫn thì đúng là chuyện cười lớn nhất năm nay rồi."
Vẻ mặt của giám đốc Kim lúc trắng lúc xanh. Lúc này trong lòng ông ta điên cuồng gào thét. Mấy người này tới xem náo nhiệt, cho nên không sợ mọi chuyện bị làm lớn nên cái gì cũng nói ra được.
Mặc dù đây cũng là một lý do nhưng nếu thực sự nghĩ như vậy thì sẽ xảy ra chuyện đấy.