Chương 1755: Lãnh đạo tới
Giám đốc Kim tránh nặng tìm nhẹ, nói: “Lâm đại sư, chuyện này chúng ta không truy cứu nữa nhé. Hiện tại chúng tôi sẽ trả lại tiền cho ông lão, cậu thấy như vậy đã được chưa?”
Lâm Phàm lắc đầu nói: “Giám đốc Kim, tôi cho rằng ông nên giải quyết rõ ràng chuyện này, ít nhất cũng phải giải thích cho những người khác hiểu. Chuyện tự dưng bị người khác ký thay, mà các người lại không kiểm tra lại còn duyệt qua như vậy, thật sự là khiến cho người ta khó hiểu. Như vậy sẽ làm cho mọi người nghĩ rằng các ông thật sự tham ô đấy.”
Nghe hắn nói như vậy, vẻ mặt của giám đốc Kim nhanh chóng thay đổi: “Lâm đại sư, ăn thì có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu nha! Chúng tôi sao có thể làm ra những chuyện như vậy chứ, đúng không?”
"Vậy rốt cuộc chuyện này là sao?" Lâm Phàm truy hỏi.
Trong lúc nhất thời giám đốc Kim không biết nên nói gì.
Mà đúng lúc này có một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi từ xa đi đến. Ông ta thấy tình cảnh tại hiện trường thì trên mặt hiện lên vẻ không vui nói: “Mấy người đang làm gì ở đây vậy? Không biết đây là nơi quan trọng hay sao?”
Giám đốc Kim nhìn thấy người tới thì vội vàng tiến lên đón: “Lãnh đạo, ngài tới rồi! Ngài mau nói chuyện này với Lâm đại sư và các phóng viên đi!”
Lãnh đạo cau mày: “Nói cái gì? Có gì để nói chứ? Sai lầm trong công việc là chuyện hết sức bình thường, chúng ta trả tiền lại thì không phải là được rồi sao? Còn có cái gì không hiểu cơ chứ?”
Giọng điệu của ông ta khá gay gắt, giống như là không chào đón mọi người tới nơi này.
Lâm Phàm nhìn người tới, không khỏi cười nói: "Ông là ai vậy?”
Giám đốc Kim vội vàng giới thiệu: “Vị này là lãnh đạo của chúng tôi, lãnh đạo Chu.”
Chu Ngọc Dân nhìn Lâm Phàm nói: “Lâm đại sư, cậu nên biết đây là đâu, ở đây có vô số tài sản của người dân. Hôm nay cậu lại gọi phóng viên tới đây là muốn làm gì? Nếu có vấn đề gì thì chúng tôi sẽ giải quyết ngay. Phía tiền bạc xảy ra vấn đề thì chúng tôi sẽ trả lại toàn bộ, cậu còn có vấn đề gì sao?”
Lãnh đạo không hổ là lãnh đạo khí thế rất mạnh, lời nói cũng rất có lực. Nếu thiếu tự tin thì sẽ thật sự bị lấn áp.
Lâm Phàm nói: “Được rồi! Nếu lãnh đạo đã tới thì chúng ta sẽ nói chuyện với lãnh đạo vậy. Chuyện là như thế này, ở chỗ các ông ai là người có quyền có thể ký tên thay cho người khác, lại còn có thể dễ dàng thông qua như vậy? Chẳng lẽ chỗ của các ông còn không thể gọi một cuộc điện thoại để xác nhận lại hay sao?”
"Ký tên cái gì? Không biết, không biết!" Chu Ngọc Dân nhìn thấy giấy tờ này thì lập tức xua tay, sau đó ánh mắt nhìn về phía giám đốc Kim: “Hiện tại mọi chuyện đã được giải quyết chưa?”
"Đã giải quyết xong! Chúng tôi đã trả lại tiền vào trong tài khoản của ông lão rồi.” Giám đốc Kim nói.
"Giải quyết như vậy không phải là được rồi sao? Còn có vấn đề gì nữa? Được rồi, mau đi đi, đừng ở chỗ này nữa." Chu Ngọc Dân mất kiên nhẫn khoát tay. Ông ta đã gặp chuyện này không ít lần nhưng mỗi lần có người tới đều không cần ông ta phải ra mặt. Bình thường chỉ làm loạn một chút rồi có thể nhanh chóng giải quyết.
Mà lần này Lâm đại sư lại tham gia vào, tuy rằng có chút phiền phức nhưng như vậy thì sao chứ? Nơi này là địa bàn của ông ta, người khác còn có thể ngang ngược ở đây sao?
Lâm Phàm nhíu mày: “Hiện tại chúng tôi muốn biết, chữ này là do ai ký?”
Chu Ngọc Dân rất không kiên nhẫn nói: “Không biết ai ký! Nếu mấy người còn gây chuyện ở đây thì tôi sẽ báo cảnh sát. Còn số tiền này thì còn muốn lấy hay không? Đã nói đây là nhầm lẫn rồi mà vẫn không chịu buông tha hay sao?”
Lâm Phàm nhìn Chu Ngọc Dân, không khỏi nở nụ cười: “Đây không phải là do ông ký đấy chứ? Nhìn tướng mạo của ông, vẻ tham tài có hơi nhiều đấy nha!”
Các phóng viên nghe vậy thì choáng váng.
Lâm đại sư gan to bằng nào mà có thể nói thẳng những lời như vậy chứ?
Mà Chu Ngọc Dân nghe thấy lời này thì lập tức nổi giận: “Cậu đừng có mà ngậm máu phun người! Mau đi gọi bảo vệ! Bảo vệ đâu rồi?”
Vốn các bảo vệ không biết nên làm gì, bây giờ lại nhìn thấy tình huống này thì nhanh chóng đi tới. Dù sao lãnh đạo cũng đã lên tiếng rồi, bọn họ cũng không thể không nghe theo được.
Lâm Phàm không nghĩ tới lãnh đạo này lại nóng nảy như vậy, nhưng như vậy cũng tốt.
"Hiện tại chúng tôi đưa tiền cho ông lão, nếu mấy người cứ tiếp tục làm loạn ở đây thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát." Chu Ngọc Dân nói.
Lâm Phàm vỗ vỗ vào bả vai của ông lão: “Đi! Đi gửi tiền vào trong thẻ.”
Ông lão nghe nói như vậy thì cũng gật đầu.
Giám đốc Kim nhìn thấy cảnh này thì cười ở trong lòng. Cảm thấy chuyện này đối với lãnh đạo là một chuyện rất đơn giản. Tuy rằng Lâm đại sư này rất trâu bò nhưng ở trong tay lãnh đạo còn không phải là vẫn bị đè ép hay sao.
Chẳng bao lâu sau mọi thứ đã được thực hiện xong.
Ông lão nhận được tiền nên tâm trạng rất tốt, vẫn luôn nắm lấy tay Lâm Phàm cảm ơn.
…