Chương 1756: Đây chính là biến thái
"Được rồi! Mọi chuyện đều đã giải quyết xong, mọi người giải tán đi!" Chu Ngọc Dân không kiên nhẫn nói.
Lâm Phàm: “Ông thật sự không giải thích chữ ký này là từ đâu tới sao?”
Chu Ngọc Dân quay đầu lại: “Giải thích cái gì? Đây là nhầm lẫn trong công việc. Cậu còn muốn giải thích cái gì nữa?”
"Được, không vội, chúng ta từ từ hỏi." Lâm Phàm biết chuyện này không thể giải quyết nhanh như vậy, sau đó nhìn về phía ông lão: “Ông lão, ông về trước đi.”
Ông lão nhìn Lâm Phàm: “Chàng trai trẻ, còn cậu thì sao?”
Lâm Phàm cười: “Tôi cũng nên đi rồi, chuyện còn lại chính là lấy lại công bằng.”
Ông lão không hiểu hắn nói gì nhưng vẫn gật đầu, sau đó rời khỏi nơi này.
Các phóng viên đã sớm ghi lại cảnh tượng này, cảm thấy lãnh đạo này có chút ngang ngược. Xem ra tin tức này phải cố gắng lộ ra ánh sáng mới được.
"Được rồi! Các vị phóng viên, mọi người cũng từ đâu tới thì về lại chỗ đó đi. Tất cả giải tán!” Lâm Phàm nói.
Các phóng viên không biết trong hồ lô của Lâm đại sư bán thuốc gì nhưng vẫn gật đầu, sau đó nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Khi các phóng viên rời đi, Lâm Phàm cũng rời đi.
Giám đốc Kim lập tức đi tới, vỗ mông ngựa nói: "Vẫn là lãnh đạo có biện pháp.”
Chu Ngọc Dân nhìn thoáng qua: “Sau này gặp phải những chuyện này thì đừng nhượng bộ. Chúng ta càng nhượng bộ thì bọn chúng càng lấn tới.”
"Vâng, vâng! Lãnh đạo dạy phải!" Giám đốc Kim vội vàng nói.
Lãnh đạo lên tiếng thì nhất định phải nghe. Hơn nữa hiện tại xem ra, chuyện này đúng là rất hữu dụng. Trên mạng truyền tai nhau rằng Lâm đại sư này rất trâu bò nhưng hiện tại thì thấy cũng chỉ như thế mà thôi.
Lãnh đạo bọn họ vừa lên tiếng đã đánh lui hắn, hơn nữa hắn còn không có cách gì chống trả.
Phố Vân Lý.
Triệu Chung Dương biết anh Lâm đang bận rộn một chuyện khác, tò mò hỏi: "Anh Lâm, chuyện đó đã được giải quyết chưa?”
"Giải quyết được một nửa." Lâm Phàm nói.
Triệu Chung Dương có chút mơ hồ, hỏi: “Cái gì gọi là giải quyết một nửa? Em nghe không hiểu.”
Lâm Phàm cũng lười giải thích: “Một nửa chính là một nửa. Bây giờ không thèm nói với cậu nữa, dù sao sau này cậu cũng sẽ hiểu thôi. Bây giờ tôi lên Weibo trước xem tình huống thế nào đã.”
Triệu Chung Dương thật lòng không hiểu đây là chuyện gì. Rốt cuộc một nửa là sao? Thật là khó hiểu mà. Chỉ là cậu ta biết có thể một nửa này cũng coi là chuyện tốt rồi, còn một nửa còn lại có lẽ là chuyện khác.
Chỉ là khi nhìn thấy anh Lâm đăng weibo thì cậu ta đã hiểu anh Lâm nói một nửa kia chính là cái gì.
Cái này chính là ép người ta phải vác cái nồi này mà.
Bài đăng Weibo này chính là đơn giản mà thô bạo, rõ ràng là muốn trực tiếp đối đầu.
Lâm Phàm: "Dung Mậu có vấn đề rất lớn. Một ông lão không có ký tên trên hợp đồng, thế nhưng bọn họ lại có đầy đủ chữ ký của ông ấy trên các giấy tờ cần thiết. Thậm chí chỉ dùng một câu để giải thích ‘đây chính là nhầm lẫn’, nhất là cái người lãnh đạo tên Chu Ngọc Dân kia rất là ngang ngược. Ông ta có vấn đề rất lớn, chỉ sợ đã tham ô không ít rồi, cho nên hôm nay tôi hy vọng các bộ phận liên quan có thể tiến hành điều tra qua. Nếu mọi người tra không ra thì tôi không ngại việc sử dụng máy tính tra cứu một chút @Chống tham nhũng @ Ủy ban giám sát ngân hàng @ Kiểm tra kỷ luật....”
Triệu Chung Dương ngẩng đầu lên trợn mắt há hốc mồm nhìn Lâm Phàm: “Anh Lâm, anh định không chết không thôi với người ta sao?”
Lâm Phàm gật đầu: “Ồ! Chuyện này có gì đâu? Tôi chỉ tùy tiện đăng weibo mà thôi.”
"Đây mà là tùy tiện đăng weibo sao? Em thấy đây chính là muốn làm lớn chuyện mà.”
Sau khi Lâm Phàm đăng weibo lên thì cư dân mạng lập tức bùng nổ.
"Mẹ kiếp! Lâm đại sư đây là muốn nghịch thiên hay sao? Vậy mà lại trực tiếp chỉ thẳng mặt nói tham ô, có chứng cớ hay không vậy?”
"Không biết, chỉ là cảm thấy quá là bá đạo. Nếu như không có chứng cứ, người ta có thể quay lại tố Lâm đại sư tội vu khống đó nha."
"Tôi tin tưởng Lâm đại sư! Anh ta nói ai tham ô thì nhất định là tham ô. Không nói nhiều, bây giờ tôi sẽ ngồi chờ mấy người bị vả mặt."
“Lâm đại sư đã nói, nếu không có chứng cứ thì anh ta không ngại chạm vào máy tính để điều tra một chút."
"Những lời này có nghĩa là gì? Lâm đại sư cũng biết dùng máy tính sao?”
"Trên lầu, cậu đang nói đùa sao? Thực lực của Lâm đại sư cũng không phải là nói giỡn. Cậu không biết vì sao Lâm đại sư lại ngồi tù à? Nếu như cậu không biết thì tôi không ngại khuyên cậu đi điều tra thử một chút, đến lúc đó cậu sẽ biết tất cả là vì cái gì.”
"Cmn! Tôi đã điều tra rồi, đây thật sự là quá cuồng bạo rồi. Vậy không phải là nói kỹ thuật máy tính của Lâm đại sư rất lợi hại sao?"
"Cái này đâu chỉ là lợi hại, đây chính là biến thái có hiểu không?"
"Hiện tại tôi đang suy nghĩ, không biết cái người Chu Ngọc Dân này làm chuyện phía sau rốt cuộc là lớn bao nhiêu.”