Chương 1757: Không thể để cho Lâm đại sư chạm vào máy tính
Trong văn phòng.
Chu Ngọc Dân đang nói điện thoại: “Được, không thành vấn đề, bao nhiêu tiền đều có thể cho vay.”
"Ha ha, không có việc gì, hiểu được là tốt rồi, không cần phải nói nhiều như vậy."
Sau đó cúp điện thoại, đối với chuyện hôm nay cũng chỉ biết lắc đầu.
Lâm đại sư này là cái thứ gì chứ? Thế mà lại dám đến đây gây phiền phức. Hắn cũng không nhìn xem nơi này là nơi nào, thật sự cho rằng mình rất lợi hại, có thể coi trời bằng vung hay sao?
Thùng thùng!
"Vào đi." Chu Ngọc Dân nói.
Ngoài cửa, giám đốc Kim vội vàng chạy vào nói: “Lãnh đạo, xảy ra chuyện lớn, không hay rồi!”
Chu Ngọc Dân nhíu mày: “Có chuyện gì mà lại vội vàng hấp tấp như vậy?”
"Không phải! Lãnh đạo, anh xem cái này đi! Lâm đại sư này thật sự là quá đáng, hắn ta lại đăng cái này lên Weibo." Giám đốc Kim vội vàng đặt điện thoại di động trước mặt lãnh đạo. Hiện tại ông ta cũng bị dọa cho sợ rồi, không ngờ Lâm đại sư lại trực tiếp nói như vậy trên Weibo.
Thật là to gan mà.
Chu Ngọc Dân nhìn di động. Chỉ mới nhìn qua đã không thể rời mắt đi được. Lúc này cả người ông ta dường như ngây ra, sau đó đột nhiên gào lên.
"Sao hắn dám viết như vậy chứ?"
Ông ta không thể tin được lại có người dám đăng những thứ này trên Weibo, đây hoàn toàn là muốn tìm đường chết mà, hoàn toàn là vu cáo hãm hại.
Lúc này giám đốc Kim hơi bối rối, chuyện này đã bị làm lớn rồi. Lần này Lâm đại sư lại rực tiếp đăng lên Weibo, chỉ sợ tất cả cư dân mạng đều biết rồi.
"Lãnh đạo, chuyện này chúng ta nên giải quyết như thế nào? Nếu cứ để chuyện này tiếp tục phát triển thì chúng ta sẽ không thể cứu vãn được nữa. Hơn nữa nếu thật sự có người tới điều tra thì những việc chúng ta làm… Chuyện này..."
"Câm miệng lại!" Chu Ngọc Dân trừng mắt một cái, sau đó lập tức cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho bên quản lý weibo.
Trước kia bọn họ từng hợp tác với Weibo, hiện tại muốn bọn họ chặn bài đăng weibo này của Lâm đại sư chắc là không thành vấn đề rồi. Chỉ là sau khi nói ra yêu cầu của mình thì câu trả lời của bên weibo lại làm cho ông ta ngây ngẩn cả người.
"Thật ngại quá, mục đích của nền tảng của chúng tôi chính là tự do ngôn luận. Nếu thật sự là Lâm đại sư vu hãm thì chúng tôi sẽ tiến hành ngăn chặn, nhưng hiện tại còn chưa có chứng cứ chứng tỏ Lâm đại sư vu hãm người khác, cho nên chúng tôi không thể chặn được."
Nói giỡn sao? Đây chính là Lâm đại sư đó, sao bọn họ có thể chặn được chứ, trừ phi mất não thì mới có thể làm như vậy. Hơn nữa phía trên cũng đã nói qua, trừ phi Lâm đại sư đăng những bài làm ảnh hưởng đến lợi ích quốc gia hoặc là tin tức nghiêm trọng thì mới có thể ngăn chặn, còn những thứ khác thì không cần quản.
Chu Ngọc Dân không nghĩ tới bên Weibo lại trả lời như vậy nên cũng tức giận mà gào thét: “Mấy người làm như vậy là sao hả? Chuyện như vậy mà còn muốn chứng cứ. Mau gọi lãnh đạo của mấy người tới đây cho tôi!”
Chỉ là câu trả lời trong điện thoại lại khiến Chu Ngọc Dân tức đến hộc máu.
"Tôi chính là lãnh đạo, người ông muốn tìm chính là tôi."
Lạch cạch!
Cúp máy.
Sau khi xem lại tin tức, ông ta nhận ra chỉ trong một thời gian ngắn mà tin tức do Lâm Phàm đăng tải đã tạo một trận oanh động rất lớn. Hơn nữa ông ta cũng nhận ra có không ít tài khoản có tích xanh chia sẻ bài đăng này. Cho nên lúc này sự kiện đã hoàn toàn khuếch tán ra ngoài.
"Có số điện thoại của tên họ Lâm đó không?" Chu Ngọc Dân hỏi.
"Có, có." Giám đốc Kim vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó gửi cho lãnh đạo.
Trên phố Vân Lý, Lâm Phàm đang chơi điện thoại di động thì đột nhiên có người gọi tới. Khi nhìn thấy số lạ thì không khỏi nở nụ cười. Hắn không cần nghĩ cũng biết đây là số điện thoại của ai.
"Alo, vị nào đây?"
"Lâm đại sư, cậu quá đáng quá mức rồi đó! Cậu làm như vậy là vu khống, cậu có hiểu hay không? Vì vậy tôi hoàn toàn có thể kiện cậu. Hiện tại cậu hãy nhanh chóng xóa bỏ bài đăng và đồng thời xin lỗi, như vậy tôi có thể không truy cứu đến cùng."
"Ồ, còn gì nữa không? Nếu không còn gì khác thì tôi tắt máy đây. Chỗ tôi còn có việc.”
"Cậu muốn làm gì? Có phải cậu bị bệnh rồi hay không hả?”
"Ừm, tôi bị bệnh không gây chuyện là sẽ chết, ông có thuốc không?"
Lạch cạch!
Chu Ngọc Dân trực tiếp tắt điện thoại. Ông ta cứ cảm thấy Lâm đại sư này cmn chính là một tên điên.
"Lãnh đạo, bây giờ nên làm gì đây?" Giám đốc Kim hỏi.
Chu Ngọc Dân xua tay: “Không sao! Tôi sẽ dạy bảo tên này thật tốt.”
Giờ phút này, người ở tổng bộ cục an ninh mạng, khi nhìn thấy bài weibo này của Lâm đại sư thì lập tức nhảy dựng lên.
"Không hay rồi! Lâm đại sư lại sắp gây chuyện rồi! Cậu ấy lại muốn chạm vào máy tính rồi, ngàn vạn lần đừng cho ngài ấy cơ hội này."
Bây giờ bọn họ đã không dám tưởng tượng được nếu như lại để Lâm đại sư chạm vào máy tính thì sẽ xảy ra chuyện gì. Bởi vậy đối với chuyện này, bọn họ cũng vô cùng coi trọng.
Sau đó các bộ phận đều thông báo với nhau, nhất định không thể để Lâm đại sư chạm vào máy tính.
......