Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch Full)

Chương 1758 - Chương 1758 - Trang Kiến Thức 23

Chương 1758 - Trang kiến thức 23
Chương 1758 - Trang kiến thức 23

Chương 1758: Trang kiến thức 23

Đối với bọn họ mà nói, chuyện năm ngoái đã để lại ấn tượng rất sâu sắc. Nếu lần đó không phải Lâm đại sư không muốn che giấu thì chỉ sợ bọn họ đều không thể theo dõi được.

Anh ta tiến vào hậu trường như vào chốn không người, hơn nữa còn không phải là một nơi, mà là toàn bộ mọi nơi.

Bởi vậy trong mắt bọn họ, Lâm đại sư hoàn toàn là một loại tồn tại nguy hiểm nhất. Trong thời đại internet này thì hắn chính là thần.

Ngày hôm sau!

Tin tức xuất hiện.

Các phóng viên đã đưa tin về sự việc ngày hôm qua, ông lão đã nhận lại được tiền khiến tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mà Chu Ngọc Dân thì lại nổi tiếng, dù sao ở trước ống kính ông ta lại kiêu ngạo với Lâm đại sư như thế, khiến nhiều người đều phải nghiến răng ken két.

"Mẹ kiếp! Cái tên khốn này lại dám làm càn với Lâm đại sư như vậy, quả thực là muốn chết mà."

"Cmn! Tên này quá đáng ghét! Vừa nhìn thôi là tôi muốn đánh hắn rồi.”

"Sao Lâm đại sư lại không đánh ông ta mà lại để ông ta đắc ý như vậy chứ? Đây thật sự là không phù hợp với phong cách làm việc của Lâm đại sư mà."

"Đồ ngốc! Đánh người là phạm pháp, Lâm đại sư chúng ta chính là người có văn minh."

"Lầu trên, tôi đối với câu nói của cậu sẽ giữ thái độ im lặng. Lâm đại sư mà là người văn minh sao? Cậu nói như vậy hẳn là chưa từng thấy cậu ta động thủ đánh người rồi.”

"Ha ha, cười chết tôi rồi! Thấy chưa? Ăn quả đắng rồi nha, người ta căn bản đều không để ý tới. Đám các người còn ở đây liếm láp chân thối.”

"Lầu trên cút mẹ mày đi!"

Mà đúng lúc này, một số tờ báo lớn lại tung ra một tin tức khẩn cấp.

"Căn cứ theo tin tức mới nhất, Chu Ngọc Dân và giám đốc Kim đã bị ban ngành liên quan mang đi điều tra.”

Khi tin tức này vừa xuất hiện đã làm cư dân mạng hoàn toàn kinh ngạc.

Đây rốt cuộc là tình huống gì? Thế mà lại thật sự bị bắt đi như vậy.

Phố Vân Lý!

Lâm Phàm nhìn điện thoại di động. Khi tin tức vừa xuất hiện thì hắn đã thấy, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất hài lòng.

"Xem ra chuyện mình muốn chạm vào máy tính đối với họ đúng là chuyện rất khủng bố. Cho nên với năng lực của bọn họ, nếu muốn điều tra ai thì vẫn có thể tra ra.”

Triệu Chung Dương ở một bên, hăng hái nhìn điện thoại di động, sau đó cười nói: "Anh Lâm, hai tên kia bị bắt rồi.”

Điền Thần Côn liếc mắt một cái nói: “Đây không phải là nói nhảm sao? Tôi chưa từng thấy người nào có thể sống sót trong tay anh Lâm trong lòng của cậu đấy.”

"He he he." Triệu Chung Dương cười tủm tỉm. Sau khi ở phố Vân Lý một thời gian dài, càng ngày cậu ta càng cảm thấy anh Lâm thật sự quá thần kỳ. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hoặc là ở bên cạnh lâu như vậy thì cậu ta cũng không thể tin được lại có người như vậy tồn tại.

Trong lòng Ngô U Lan cũng rất tò mò: “Anh Lâm, anh thấy loại chuyện tương tự như này có xảy ra nhiều hay không?”

Lâm Phàm sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Ngô U Lan nói: “Nhất định là nhiều, chỉ là không bị phát hiện mà thôi. Có điều sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta chú ý, đến lúc đó cũng sẽ bị bại lộ.”

Đây cũng chỉ là ý nghĩ mà thôi, còn sự thật rốt cuộc như thế nào thì ai cũng không nói rõ được.

Chỉ cần làm hết khả năng là được rồi. Còn nếu như gặp phải mà lại làm như chuyện không liên quan đến mình thì mới thật sự là kinh khủng.

Nếu bạn không bùng nổ mà cứ im lặng thì chính là chết trong im lặng.

Lời này vẫn rất có đạo lý.

"Được rồi, tôi đi ra ngoài đây. Mấy người ở lại làm việc đi.”

Lúc này trong lòng Lâm Phàm chỉ nghĩ đến một việc, đó chính là nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Thật ra nhiệm vụ lần này rất dễ hoàn thành, nhưng điều đó còn tùy thuộc vào vận may của hắn.

Điền Thần Côn nhìn bóng dáng hắn rời đi, nghi ngờ nói: “Rốt cuộc gần đây tên nhóc này đang làm gì vậy? Mỗi ngày đều ra ngoài một khoảng thời gian.”

Vài ngày sau.

Lâm Phàm đứng ở quảng trường, đưa tượng gỗ cho một người phụ nữ trung niên. Đột nhiên hắn nghe được một âm thanh đã lâu không nghe thấy.

"Hoàn thành nhiệm vụ tặng mười bức tượng điêu khắc chúc phúc cho mười người lương thiện.”

"Mở ra trang kiến thức thứ hai mươi ba. Bởi vì là trang kiến thức thứ hai mươi ba, cho nên sẽ rút thăm ngẫu nhiên.”

"Mở ra phân loại kiến thức khoa học kỹ thuật, nhận được trang kiến thức nhỏ khoa học mô phỏng hoạt động của tứ chi."

Công bố nhiệm vụ: Biến những trẻ em bị khuyết tật chân tay ở Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn thành những đứa trẻ khỏe mạnh."

"Phần thưởng nhiệm vụ: Điểm Bách Khoa +100"

Điểm Bách Khoa: 8520.

"Hả?" Lâm Phàm đứng trân tại chỗ, vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi. Hắn không ngờ được mình lại rút ra được loại kiến thức này.

Ngay lập tức trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một lượng lớn kiến thức, đây đều là kiến thức về khoa học chế tạo chân tay giả.

Ở trong lòng hắn, thứ làm hắn đau đầu nhất cũng là điều khiến hắn chờ mong nhất chính là có cơ hội rút ra được kiến thức tiên hiệp. Bởi vì như vậy có lẽ hắn có thể dùng thủ đoạn của ‘tiên gia’ để làm cho bọn trẻ của Viện phúc lợi trẻ em Nam Sơn bình phục lại hoàn toàn. Nhưng hắn không nghĩ tới hiện tại sẽ xuất hiện loại kiến thức khoa học mô phỏng tay chân giả này.

Bình Luận (0)
Comment